.
“Tôi tìm tôi đánh mất
Trong vụng nuớc cuộc đời””
Đánh mất hay bị làm mất, có bao giờ chẳng chút nuối tiếc không nhỉ ?
Cuộc đời vẫn trôi, hay nói như nữ sĩ Quỳnh dao là “Trôi theo dòng đời” ! Thì cứ sống và cứ đi tiếp, miễn là mình đừng bạc bẻo quá với đời và với chính mình. Cứ sống như là đời vốn thế, không trách hờn, không so bì, không oán ghét căm hận… Và, sống sao cho tử tế, sống tử tế cũng khó vô cùng !
Đau thì giấu nỗi buồn vào trong tim, cho nó lặn tê tái mà vẫn nở nụ cuời, có lẻ vì thế mà có câu “ lan huệ sầu ai lan huệ héo – lan huệ sầu đời, trong héo ngoài tươi”. Cố gắng lắng nghe để thấu hiểu rằng đời vẫn còn nhiều nguời đau hơn cả mình, để thấy rằng dù sao nỗi đau của mình vẫn nhỏ nhoi lắm.
Biết thế, nhưng hôm nay vẫn phải rầy 1 đứa em, rầy nó mà mình cũng rớm nuớc mắt. Nhưng không thể nào im lặng được, phải gắng cứng mình để lên lớp nó. Net là ảo, mà nó vẫn tin là yêu là tri kỷ - chỉ trong net.! Mình thì rầy nó ngốc, vì mình sống theo nguyên tắc của mình, yêu thì yêu, tin thì vẫn tin, nhưng từ net phải buớc ra đời thật, phải mắt nhìn mắt, tay cầm tay , phải có thời gian bên nhau, phải và phải có rất nhiều thứ… Mà nó cũng khổ quá rồi mà, yêu chi hoang đường qua voice chat, qua comment, qua message… Anh của nó nè, yêu um xùm trên net, gặp ngoài đời thật mà không còn đến đựơc với nhau thì nói chi là…. La nó nhưng cũng xót ruột lắm, nhưng không thể để nó mê ảo mãi như thế được, La rồi tự hỏi mình làm vậy có ác , có đúng hay không ? Hic !
.
. .......................................
.
Đời mà, nhiều khi mình cố để sống sao cho tử tế mà vẫn không thoát khỏi yêu ma quỷ quái. 15 năm truớc, mình được cơ quan phân cho 1 suất căn hộ , thời điểm đó, giá chỉ 40 triệu mà chạy không ra đồng bạc nào để thanh toán. Thấy cô đồng nghiệp dù đã có suất hộ tập tể nhưng chồng con khổ quá, mình nghĩ vô tư , thôi không có tiền thì nhường lại cho cô ta, cô ta còn suớt muớt cảm ơn và hứa sau này khi có chuẩn nhà thì sẽ nhuờng lại trả cho mình. Mà căn hộ đó giá bậy giờ trên 2 tỉ ! Vậy, khi hộ tập thể của cô ta bị giải toả, cô ta được đền bù mua 1 căn chung cư khác, mình nhắc lại, thì cô ta phớt lờ, thiệt tình, cuời ra nuớc mắt ! Thôi kệ, dù sao cô ta cũng chưa làm điều gì ác độc hại mình, cứ coi như lời hứa đầu môi chót luỡi, phun ra được thì nuốt cũng xuôi. Chưa nói 1 điều làm mình hơi giận là cô ta rêu rao trong cơ quan là lúc nhuờng suốt căn hộ cho cô ta, mình đã lấy 10 % phần trăm rồi ! Ngán thiệt lòng nguời…
Cũng là lời hứa nữa nhé, mình có thằng bạn ở nuớc ngoài, con em ruột của nó mình thuơng như em của mình, trong thời gian chở bảo lảnh đoàn tụ, mình lo cho công ăn việc làm hơn 8 năm trời. Nó tự giác nói rất thương, anh còn hơn anh ruột của em, sau này khi đi được, em hứa sẽ lo lại cho anh không thiếu thứ gì… Nó đi, 5 năm, 10 năm, mình cũng không quan tâm, nhưng nhiều khi sực nhớ lại, ủa, nó hứa mà từ đó tới giờ mình có được nó chăm sóc gì đâu há ? Thôi kệ, nhiều khi chắc nó quên, mà nhắc lại làm chi, làm nó xấu hổ mà mình thì giống như nguời đi đòi nợ rất vô duyên ! Miễn là làm ơn không mắc oán là mừng hết lớn rồi !
Trong tình yêu cũng vậy, khi không đến được với nhau, mình cũng cố gắng để không biến nó thành như lời bài hát “ Sao tình yêu hoá ra hận sầu, sao lời thương hoá ra nghẹn ngào, bây giờ trả lại trăng sao”
Ừ, trả lại trăng sao hết, để nhẹ lòng mà sống và đi tiếp, đúng chứ ???
.
. ....................................................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét