Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Thà như giọt mưa

Tha` nhu' giot. mu'a

Mưa,

Sài Gòn đã vào mùa mưa, đi đón Má của V về VN chơi cũng bị mắc mưa, cả phi trường gió quần quật thổi, trắng xóa cả không gian. Đường về ,nội ô sao mà thăm thẳm, gió hun hút, rát bỏng cả tâm hồn.
Chợt nhớ, nhớ quay quắt - Cái quán cafe " Chợt Nhớ" mình thích đã dẹp mất rồi - Chợt nhớ, ngồi nhìn thời gian trôi trong quán để rồi chợt nhớ, và cứ thế cái nhớ cứ ùa về, thích là vậy.
Người từ trăm năm
về như dao nhọn
người từ trăm năm
về như dao nhọn
dao vết ngọt đâm
ta chết trầm ngâm
Ôi, chết trầm ngâm, có cái chết nào ngọt như vậy không hà Duy Quang, sao mà You hát não nề đến như thế ? Ai cũng viết như thế về tình yêu , nào là "Ta thấy em trong tiền kiếp " - Có tiền kiếp nào hay không nhỉ ? Có trăm năm nào mà tình về như lốc xoáy, như dao sắc cứa ngọt hồn hoang !
Hìnhnhư là Andre Gide viết " Hãy yêu như là đang sống ", viết như thế mới ác chứ, ừ, đúng rồi, nhớ rồi, S. đã nhắc câu này khi nói về mình, để rồi trách mình là sao khổ thân mỗi lần yêu như thế, chịu, anh chịu S. à. Nếu không đốt mình, nếu phân vân cân nhắc thì Kiều đâu phải là Kiều mà là Vân mất rồi, thì mi đâu có ngưỡng mộ ta đến như vậy, he he he.
Người từ trăm năm
về ngang trường Luật
ta chạy vòng vòng
ta chạy tàn hơi
quỵ té trên đường rồi
sợi tóc vướng chân người.
ngông đến là thế, ngốc đến vô cùng. Nhưng, nghẹn ngào quá thể, có sợi tóc nào vướng chân mình từ thuở ấy không nhỉ ? Có ai tàn hơi chạy vòng vòng làm mình hoa mắt chóng mặt chưa nào ? Hay chỉ là rồ dại và hoang tưởng khi cứ ngỡ và cứ ngỡ mình yêu và đã được yêu... Trời, có khi nào những lúc đốt mình như thế là tự mình biến thành 1 thứ rẻ tiền trong mắt thiên hạ, trời...

Mai anh về với đất một mình
về với biển tình xưa đã chết
Có chết thật không , hay chỉ là cứ rưng rức và tự trách mình ! T. ạ, không ai có thể thay thế em trong tâm hồn anh, những cuộc tình, những con người đi qua vẫn tưởng rồi sẽ quên em, sẽ lấp đầy được nỗi trống trải của ngần ấy năm mất em, nhưng không ai và không ai có thể cho anh được điều đó, duy nhất em.
Càng sống,thời gian càng dài thêm, mà không gian hình như là dần thu hẹp lại. Mất mát quá nhiều, những vết dao đâm ngọt, tưởng rằng ngọt mà xé tan hoang để quằn quại khi biết rằng trải nghiệm đớn đau đến thế .
Thà như giọt mưa
vở trên mặt em
thà như giọt mưa
khô trên mặt Duyên
để tan nghe thoáng
tiếng mưa vội đến
những giọt run run\
ướt ngọn lông măng
khiến người tên Duyên
đau khổ muôn niên
"anh hạnh phúc chứ?" , S. hay hỏi như thế mỗi khi biết mình lại nhập vào cuộc chơi, cuộc yêu. 1 câu hỏi nghe nhức nhối và mình cứ trốn nó khi nghe nó hỏi như thế. Có ai định nghĩa bằng 1 câu bất biến về hạnh phúc được không nhỉ ? Hay mỗi người có quan niệm về hạnnh phúc của riêng mình ? Đơn giản vậy thôi, chỉ là 1 giọt mưa vở trên chân dung người tình, 1 ước mơ nhỏ nhoi mà vĩ đại, đó có phải là hạnh phúc không ? Hạnh phúc chứ, vì sẽ được ve vuốt người yêu, sẽ là 1 nhắc nhở khiến người mình yêu đau khổ trăm năm. Mất và được, có và không, sắc sắc không không, có chăng chỉ là cái tình đọng lại, là chất hổ phách kết tinh đành đoạn của có và mất nhau. Và có lẻ vì vậy, T đã lấy tên mình mà đặt cho đứa con trai đầu lòng của nó. Em có biết anh đau xé lòng khi lần gặp lại nhau, em gọi con ra chào bác hay em gọi anh mà mắt em rưng rưng, mà anh nghẹn ngào không nói được ?

Qua 1 nguời bạn, biết Nguyễn Tất Nhiên đã tự đọa đày mình, sống vật vờ gần 10 năm trên đất khách mà không sáng tác được gì nữa, rồi âm thầm ra đi vĩnh biệt cuộc đời, mộ của anh chỉ có bạn bè cũ quý mến tài năng mà thỉnh thoảng đến rót 1 cốc rượu mời, đặt 1 nhành hoa... Ôi, anh Nhiên, tinh hoa phát tiết rồi mai một đến thế sao anh ?

Duy Quang hát bài này lần đầu tiên để chào hàng ca khúc phổ nhạc của ông bố, lần đầu tiên nghe và chết liền, mà không biết nó đã vận vào số phận của mình, choa, nếu có số phận thì thay đổi được gì khi cái destiny đã là như thế nhỉ ? Elvis Phương hát cũng hay nhưng kỹ thuật quá, cũng như mợ Hồng Nhung hát bài "Ngũ Đi con" hay nhưng chả tạo được xúc cảm nào như khi nghe Khánh Ly hát. Bác Trịnh tài hoa là thế mà gặp 2 con hồ ly tinh này thì cũng phí 1 đời, he he he.


Thôi thì ai hát cũng được nhưng chỉ cần biết, anh sẽ là giọt mưa, hay em sẽ là giọt mưa, khi mùa mưa về, để nhớ về nhau, T ạ, đừng, đừng đau khổ muôn niên em nhé...

Tags: tuybut | Edit Tags
Wednesday October 24, 2007 - 09:48am (PDT) Edit | Delete | Permanent Link | 1 Comment

1 nhận xét:

LÊN ĐẦU TRANG