Tráng sĩ hành, nhịp ngân bi tráng
mấy bôn ba, mấy thẻo nhân tình
Trầu không xanh, cau vàng héo rủ
có hề chi, ta chẳng là ta...
Tôi sống, tôi tìm tôi, tôi tìm ai trong khát vọng sống của một kiếp người.
Bá Nha ngộ tri âm tri kỷ chỉ với một tiếng đàn tri ngộ Tử Kỳ...
Hồn thơ ơi, tháng năm qua ta mãi miết đi tìm, nguời tri âm, tri kỷ biệt phương nào ?
Ta xa nhau vì bao định kiến
Đạo lý này xua đuổi người ơi...
Có ai hiểu và có ai hay ? nên câm nín một đời lầm lở. và, tôi đi tìm một sự cảm thông , chia xẻ, đó là "cần có một tấm lòng"...
"Ai hành vân có chùng lòng lưu thủy ?"
Mình không trách ai, trách đời gì cả ! Có chăng là chỉ tự trách mình và hỏi thảng thốt thế thôi. Nhưng hỏi để làm gì nhỉ ? Cõi ở tạm này như là phù vân hư ảo.
"Đã mấy năm nỗi nhớ nặng trên vai,
Anh không thể quên đi và bứoc tiếp "
Thời gian không có tuổi, có phải vậy không ? Thời gian chỉ là những con số, và ngày tiếp ngày, tháng tiếp tháng, năm tiếp năm.
Thời gian không có tuổi, nếu có, thì cuộc sống sẽ nặng nề , thà là - không nhớ đã bao năm...
Thời gian trôi mau vậy sao ?
Khúc tráng ca ngày thanh xuân với tình yêu đầu đời, đẹp lắm, nên nâng niu cất giữ dù dòng thời gian trôi không làm phai ký ức.
Ôi , nụ cuời rạng rỡ của em ngày đầu tiên ấy, ngày đầu tiên anh đến vùng đất lạ, năm năm trời anh nhớ đến quắt quay, nhớ từng giây anh đã ở bên em...
Phượng đốt lửa rồi em ạ, thời gian này ở nơi đó mùa gió chướng lại về, và anh nhớ, tình yêu của anh, chàng trai của anh, anh nhớ em đến vô cùng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét