Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

Dã quỳ

Dã quỳ

.................................

Ngày đó, có lâu rồi chưa nhỉ ?

Nhiều khi, một quảng đời trôi nhanh như gió thoảng, không nhớ gì, không còn lại gì. Nhưng ký ức có còn đọng lại không ? Thì hỏi lòng mình và không thể trả lời được.

Ta biết rằng cố quên rồi sẽ nhớ

nên dặn lòng cố nhớ để mà quên.

Trong giấc mơ tôi, những đoá quỳ vàng vẫn trở về trong một đêm nào đó, trong thảng thốt và xao động của sắc hoàng hoa. Ngợp màu vàng của cúc quỳ, và tôi ngạt thở, vì tôi biết rằng tôi không thể nào quên.

Anh sẽ về trên đỉnh tình si

dang rộng tay chào đồi cỏ dại

rợp mùa hoa sắc vàng thuở ấy

vẫn tinh khôi những đoá dã quỳ.

Dã quỳ là hồn của vùng đất đỏ, nơi cao nguyên mây trời lồng lộng, nơi mà có một lần tôi đã trót gởi lại một mảnh tình. Nơi đã cho tôi vết thương không bao giờ lành, dù không tủi hờn , nhưng đớn đau vì bội ước...

Hoa cũng là hồn của đất, tôi yêu hoa nên cũng yêu người. Hoa không có lỗi, chỉ có lòng người thay đổi, với những đớn hèn của dục vọng mà giết chết tình tôi. Trong tôi, những đoá cúc quỳ vẫn kiêu hảnh khoe vàng nỗi nhớ, một vùng đất tôi yêu và không dám quay về. Sợ rằng mình sẽ nhức nhối vết đau, trong tim, tứa máu trong hồn.

Nên cứ hẹn mà không dám quay về, chỉ biết rằng tình ta vẫn sống, nhưng ngừơi xưa đã chết thuở nào, đành tạ lỗi với hoa, dã quỳ ơi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG