Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Đà Lạt ngày trở về

1.

Hơn bốn năm rồi, đất cũ vẫn nôn nả trong tôi. Đất thôi thúc, gọi tôi ngày trở lại. Đất nào có tội gì, đất hồn hậu và lảng đảng khói sương chiều hạnh ngộ ngày ấy, cứ đêm đêm trăn trở gọi hồn tôi.

Đà Lạt ơi, tôi nào vọng tưởng, một góc hồn tôi nằm nơi đó, 1 góc tim tôi chôn ở đây. Sao sự chân thành lại bị biến thành trò chơi lừa đảo ? sao lòng tôi trắng ngần một khối tình si mà nở bị chà đạp dưới gót chân ai ?

Tôi yêu, yêu bằng chính trọn vẹn tâm hồn mình, đốt mình như con thiêu thân mê muội trong ánh hào quang của những lời ngọt dịu - của những hứa hẹn về một viễn cảnh mà tôi đi tìm-đánh mất-đi tìm trong một vòng luẩn quẩn của đời.

Tôi yêu, yêu bằng chính sự khờ khạo cả tin của mình, nào có phải là tội lỗi , hỏi ai, trách ai , có chăng là tự trách mình, suốt một đời rồ dại đong đưa với chữ tình. Có phải là nghiệp chướng từ tiền kiếp ? Tôi đã làm gì nên tội ? Mà đeo đẳng trầm luân kiếp này hơn nửa đời người.

Tôi yêu – yêu bằng chính sự rung động sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi tin – tin vào tiếng sét ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tôi chẳng bao giờ ngờ nghệch để tin rằng gặp ai cũng là tiếng sét, nhưng ai gieo cho tôi sự rung động - tiếng sét của the first sight mà rất hiếm hoi tôi mới tìm được… thì tôi tin rằng, đó chính là nguời mà mình đã mãi đi tìm. Cả một đời có mấy lần như thế, tôi tự tin để nói rằng ít ỏi vô cùng. Tình yêu với tôi không phải là một trò chơi, mà thiêng liêng lắm, nó gắn kết 2 con nguời với nhau bằng sự thông tuệ sâu sắc, bằng ái ân hoan lạc tột đỉnh, bằng chăm sóc nâng niu nhau từng giây từng phút. Và nếu là tình yêu thực sự thì rất khó để đánh mất nó vì nếu lở mất nhau thì sẽ ân hận cả một đời, như tình yêu đầu đời của tôi, tôi đã nghiến răng lại để đánh mất nó vì nghịch cảnh…

Tôi mất em, mất Đà Lạt hơn bốn năm rồi, mất và không dám quay bước trở về, vì tôi tự hiểu, quay về là tôi tự xé nát lòng tôi, vết thương sẽ toang hoác và cứa rát hồn tôi.


Photobucket

2.

Hơn bốn năm rồi, nhớ Đà Lạt quay quắt, tôi trở về lần này và vẫn còn sợ với chính mình, chuyến trở về đi cùng gia đình vì tôi nghĩ rằng, nỗi đau sẽ nặng nề quay trở lại hơn nếu mình đi một mình.

Qua Định Quán là trời vừa mờ sáng, Đà Lạt đang thúc giục đâu đây. Tôi thảng thốt nhói lòng khi những rặng cúc quỳ không còn thấy nữa. Em đi đâu, tình yêu của ta, cúc quỳ hoang dại ?

Ta về trong nắng

xôn xao

Cúc quỳ

Mùa cuối

Hoàng hoa biệt tình

Buồn - dã - quỳ, mùa mưa rồi mà, quỳ vàng chỉ nở vào cuối mùa mưa, báo hiệu khi mùa khô đang chuyển mình bước tới. Trong giấc mơ tôi hằng đêm, những đoá dã quỳ rợp trời hoàng hoa thương nhớ, cứ chợt quay về ôm tôi trong rưng rưng nước mắt. Những đoá hoa hoang dại, hay đó là mình khi chỉ nở bừng lúc đất đai khô héo khắc nghiệt,

Tôi không biết mình sẽ thế nào nếu lần về này Đà Lạt đón mình bằng những đoá vàng rực rở trải dài hai bên đường nữa, chỉ thấy buồn man mác và thanh bình. Thanh bình khi những thung lũng chè xanh trải ra nắng sương mù mờ ảo buổi sớm…

Đèo Bảo Lộc – tôi ôm chầm lấy khuôn mặt của mình khi kỷ niệm ùa về. Đèo Bảo Lộc trong sớm mai thanh khiết quá đổi, những đám mây từ đèo dần bốc lên cao phả vào mặt mình những hơi mát lành lạnh trong ngần. Tôi nhớ lần dừng chân khi cùng em về Đà Lạt , em đã chỉ cho tôi đỉnh núi đá cô đơn đầu chân đèo Bảo Lộc, em nói rằng đá không cô đơn vì đã muôn đời đá chồng lên đá, anh sẽ không còn cô đơn nữa vì đã có em. Tôi nhớ lần em chở tôi qua đèo Rù Rì trong chuyến hành hương cầu siêu cho Mẹ khi Mẹ vừa ra đi năm ấy. Em cười nhẹ khi thấy tôi rùng mình vì độ khúc khuỷu và cao chót vót của Rù Rì, em hỏi tôi nếu bây giờ em lao xuống vực thì anh nghĩ sao ? Tôi bật trả lời như trong vô thức, thì cũng hết mà thôi đời người, anh đưa em về với Mẹ cùng anh, anh và em sẽ cùng nhau về cõi chết…

Phải chăng đó là lời tiên tri về định mệnh đôi ta ? Em giết anh bằng sự dối trá về lòng chung thủy và lang chạ của mình ? Em không muốn mất anh , muốn có anh mãi mãi nhưng em không chiến thắng nỗi dục vọng thấp hèn của bản thân em ? Anh giết em bằng sự tuyệt vọng, khi anh biết anh thất bại trong cuộc chiến giành lấy em từ vũng bùn nhơ nhớp của dục - vọng – trong – em, anh đành mất em vì anh biết rằng tình yêu của anh không đủ lớn để thức tỉnh sự mê muội thấp hèn trong em…

3.

Đà Lạt không em, Đà Lạt ngày trở về của tôi trong mùa hè nắng dịu. Ngày gặp nhau lần đầu sau bao hò hẹn, tôi có em trong vòng tay của mùa đông lạnh giá. Đà Lạt mùa hoa, Đà Lạt tưng bừng với Festival hoa.

Chỉ có Đà Lạt ôm tôi man mác lạnh lần trở về này, Đà Lạt không em.

Tôi ép mình đi qua những chốn xưa kỷ niệm. Đồi Linh Sơn Vọng Cảnh – nơi chúng mình khấn hứa với Đức Quán Thế Âm minh chứng cho tình ta. Đồi Mộng Mơ – nơi ta nói thật về nhau và vẽ nên mơ ước. Thác Prenn – em đã trao cho tôi nụ hồn lần đầu trong ngàn xanh của đồi cỏ và hùng vĩ thác reo. Thung Lũng Tình yêu – nơi tôi không cho chúng ta vào vì tôi kiêng và sợ mất em , vì tôi tin những linh ứng của nơi này, và bây giờ, tôi vào, vì tôi đã chôn tình tôi tuyệt vọng chốn đồi thông hai mộ…

Mỗi góc phố, mỗi con đường, tôi đều nhác thấy hình bóng chúng ta. Tôi vào quán café cũ ngồi một mình, đêm mùa hè phớt lạnh nhưng tôi vẫn yêu cầu đốt lò sưởi, vì, tay tôi lạnh quá, vì, năm ấy, chúng ta cầm tay sười ấm cho nhau , mùa đông, ở chỗ ngồi này. Tôi vào quán Nam Sơn, ngồi nơi ghế cũ, kêu món cải pó xôi mà em biết tôi rất thích, tôi ăn và rưng rưng vì thấy thương mình qua đổi tội tình…

Em đẩy tôi về phía không em…

Đà Lạt không em, tôi qua những ngàn thông xanh rì rào , ngàn thông hát ru tôi như thời gian nào năm ấy. Tôi đã trãi tình tôi theo màu xanh của lá, tôi nồng nàn theo từng sắc quỳ vàng…

Đà Lạt ngày về, mùa này Mimosa chưa kết nụ, mùa này Những khóm Ortansa đằm thắm cùng cúc Magueritte và sao nháy lả lơi dọc các con đường. Đà Lạt không em, tôi ngang qua nhà em mà không ngoái lại, còn lại gì để ngoảnh hồn đau ?

Đà Lạt không em, Đà Lạt đang chuyển mình trong vận hội mới của thành phố ngàn hoa. Đà Lạt đang đô thị hoá như cô gái sơn cước đang đua đòi son phấn sặc sở với những khu phố tây ba lô, với những ô nhà lát gạch men tàu, kính gương và lan can Inox. Đâu rồi Đà Lạt của tôi hơn 4 năm về trước, Đà Lạt em có tôi . Thác Pongour đang chết dần vì con đập thuỷ điện, em chết trong tôi trong ký ức nhạt nhoà.

4.

Tôi đi, tôi đến, tôi tìm lại kỷ niệm, tôi quay về. Qua đèo Prenn với đường dã quỳ, qua đèo Bảo Lộc lúc hoàng hôn dần tắt nắng, qua đèo Chuối khi bóng đêm sụp xuống. Đà Lạt đang xa dần, xa dần trong ký ức của tôi, và tôi thấy lòng bình tâm, thanh thản. Không còn gì nữa, không còn lại gì. Em đã không biết giữ, đánh mất rồi tôi tìm lại để làm gì ? Giữ nhau thì rất khó nhưng mất nhau thì rất dễ. Tôi đã nghìn lần muốn giữ em lại trong vòng tay chân thành của tôi nhưng em đã đánh mất tôi , thật rồi.

Chào em, chào ký ức của tôi, chào Đà Lạt, không còn gì để ray rứt nữa, tôi đã hỏi mình và hỏi ngàn thông, ngàn hoa Đà Lạt, xin Đà Lạt cho tôi giữ lại những kỷ niệm đẹp, xin Đà Lạt vẫn nở nụ cười trong những lần sau tôi trở về. trở - về - không – còn - đau - đớn.

Và tôi biết, tôi vẫn yêu Đà Lạt vô cùng…

Photobucket

3 nhận xét:

  1. Một kỷ niêm buồn , thời gian sẽ xóa nhòa , nuối tiếc làm gì cho lòng thêm vấn vuơng và sầu hận m hãy để cho nó tan đi như mấy khói vậy !

    Trả lờiXóa

LÊN ĐẦU TRANG