Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Tầm xuân rơi rụng

Tầm xuân rơi rụng

Trèo lên cây bưởi hái hoa,

bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân,

nụ tầm xuân nở ra xanh biếc

em cưới nàng anh chết tình riêng...

Tối qua, trò chuyện với đứa em thân thiết quý mến, S. cứ bảo là tại nó mà tình xưa nên nỗi, tại nó cứ thế này thế nọ mà... Đi Nga 10 năm, người ấy vẫn đợi S. chỉ đến khi chính S. đánh lừa bằng cái tin S. đã có vợ thì người ấy mới đi cưới vợ, cưới như 1 sự trả thù !!!

Trời, đau lòng vậy sao S ? Em không dám nói ra 1 sự thật, nhưng anh biết, đó là do em sợ, cái nỗi sợ rất thật trong thời kỳ những năm khốn khó ấy, khi mà mọi thứ đều được tô hồng, em không dám và không đủ dũng cảm để đối mặt với cuộc đời, để chấp nhận chính mình và giữ lấy tình yêu của mình.

Thôi, rồi năm tháng cũng qua, và chỉ biết là khuyên S. , đó âu cũng là duyên số, có duyên mà không nợ.

Không nợ sao ? cái nợ vẫn còn đau đáu đến hôm nay, khi em giấu mình vào rượu và những trò chơi khác như con thiêu thân đốt mình , để quên. càng cố quên lại càng cố nhớ.

Ngày anh cương quyết rời bỏ vùng đất ấy để T. an lòng mà đi cưới vợ, làm tròn chữ hiếu với cha mẹ. Anh chỉ yêu cầu T. hứa với anh 1 điều - Quên anh đi và đừng bao giờ lầm lỡ mà trao trái tim cho tình trai một lần nữa - 18 năm, T. vẫn giữ lời hứa đó, và anh vẫn theo T từng ngày. dù không 1 lần gặp lại, anh không dám, không can đảm gặp lại, để T. an lòng giữ lấy hạnh phúc gia đình , bên vợ đẹp con ngoan. Duy nhất chỉ 1 lần tình cờ giữa phố, gặp bất ngờ và anh đã chết sửng lúc ấy khi T. bảo con chào bác, T đã lấy tên anh mà đặt cho con, T xin lỗi anh vì đã không hỏi ý anh được, chết sửng, vì anh biết là tình anh đã nằm lại vĩnh viễn trong trái tim của T, gọi tên con là để T nhớ về anh.

Than ôi, anh em mình đau nhưng vẫn hạnh phúc S. nhỉ, vì chúng ta biết rằng chúng ta đã sống trọn vẹn cho thời đẹp đẻ ấy, S vẫn sống mãi trong ký ức của chàng trai QN, còn anh vẫn sống mãi trong T.

Đó có phải là đánh mất, mình tự đánh mất hay chỉ là tầm xuân rơi rụng ? S, nhỉ ?

... Photobucket
Tags: | Edit Tags
Thursday April 24, 2008 - 09:17pm (PDT) Edit | Delete | Permanent Link | 5 Comments
Mấy hôm rày

Trần ai qua nơi bến lụy,

lời ru thầm thảng thốt mị lòng đau...

Hai câu này trong một bài thơ cũ, đã làm từ lâu lắm, lúc vọng tình, cứ làm mình nhớ mãi. Lúc viết bài thơ này, lòng đau, đau ghê lắm, nhưng bây giờ thì mới tin rằng thời gian sẽ là phương thuốc chữa lành mọi vết thương của tâm hồn.

Và, đọc lại, thấy man mác một trời thương, thương mình, thương đời...

.

Photobucket
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG