Thứ Năm, 12 tháng 5, 2011

Nhớ...

Có những nỗi nhớ lặn sâu vào trong thăm thẳm của tâm hồn, để khi bật ra là trỉu lòng trỉu dạ.

Có những nỗi nhớ đau như là vêt cắt, mà mỗi lần quay về cứa rát hồn ta….

Thế là đã xa bé Ti hơn 3 tháng rồi. Cháu quay về Mỹ để nhập học Primary school, cháu học muộn so với lứa tuổi vì cha mẹ của cháu ổn định xong ăn ở, việc làm thì mới đón cháu qua.

Bé Ti về Mỹ, chỉ 10 ngày sau là nhập học ngay, và cháu hòa nhập rất tốt, thậm chí Giáo Viên còn không biết là cháu ở VN mới qua, xếp cháu vào nhóm khá, chỉ góp ý là cháu phát âm chưa chuẩn. Bé Ti rất chịu học, chiều tối về nhà ăn cơm xong là tự giác lấy tập ra làm homework, làm xong hết mới xem tivi hay chơi game. Bé Ti nói với Mẹ, ông 9 dặn qua đây ráng học, bé Ti ráng học để ông 9 không buồn, nghe thương đứt ruột ! Và biết tính toán nữa, ăn trưa ở trường không hết, Bé Ti tự xin giấy gói để chiều mang về cho mẹ cái hamburger …


Nhớ con lắm bé Ti ơi. Có những buổi trưa nằm không ngủ được, nỗi nhớ con ùa về làm nghẹn lòng ông 9. Có những buổi khuya, nhớ con mà ông 9 thao thức nữa đêm về sáng…

Ông 9 sẽ ráng chờ, chờ ngày con được nghỉ hè và quay về thăm ông 9.

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Một ngày phiền muộn.

Photobucket Hôm qua, mình rất vui vì đã bán được con Ipad cho 1 bạn Blogger, mình thêm vui khi thấy bạn ấy thực sự mừng và vui khi lấy con Ipad của mình sau khi check rất kỷ. Bán nó đi, minh cũng tiếc lắm, vì nó thú vị và dùng để thư giản thì tuyệt vời, nhất là độ hiển thị hình ảnh màn hình của nó phải nói là The Best. Nhưng bán nó đi, mình thực sự nhẹ nhỏm và trút được 1 gánh nặng ám ảnh mình suốt mấy tháng nay, đó là món nợ ở sở làm xin tạm ứng rồi trừ vào lương hằng tháng để order cái Hearing Aids mới (cái củ đã bị móc túi mất).

 

Mang niềm vui đó, sáng nay mình đi làm trong 1 tâm trạng phơi phới… Thế nhưng, khi mang tiền xuống thanh toán nợ ở phòng tài chánh sở làm, cô ả thủ quỹ dấm dẳng rất vô cớ và khi mình dứt khoát đề nghị xác nhận đã thanh toán vào cái phiếu xin tạm ứng và cam kết hoàn trả của mình thì cô ả lại càng thêm quá quắt. Bực mình, mình quát lên 1 tiếng, cô ả xanh mặt mới lục tìm cái phiếu và đưa mình ký vào.

 

Buổi trưa, mình sửng sờ khi 2 người anh kết nghĩa Blogger trước đây đã removed và Blocked mình. Chuyện hợp tan là lẻ vô thường của cuộc sống, nhưng với mình, khi mình không muốn giao tiếp với Blogger nào, thì mình, 1 là comment trực tiếp , 2 là gửi Personal Message xin lỗi trước và báo cho Blogger ấy biết mình sẽ removed và Blocked bạn ấy. Vì mình nghỉ khi không còn muốn giao tiếp với nhau nữa, thì ít nhất cũng xử sự sao cho nó có văn hóa 1 chút, sao cho rõ ràng và trong tinh thần tôn trọng nhau. Chứ đối với mình, nếu âm thầm removed và Blocked bạn nào đó, mình sẽ tự thấy mình rất hèn. Thôi kệ, mọi sự rồi cũng qua. Nhưng mình đã không hề removed và Blocked 2 anh ấy ngược lại để trả đủa. Để làm gì nhỉ ? Mình đã ngoài 50 rồi và 2 anh ấy cũng tròm trèm 60, đâu phải còn là trẻ thơ hay tráng niên trẻ trung nông nỗi mà hành xử như thế !

 

Buổi chiều, bà sếp cằn nhằn vì cái báo cáo bà ấy giao mình chưa hoàn thành. Ơ hay, mình đâu phải là cái máy, mới đưa yêu cầu chỉ thị hồi sáng mà đòi chiều phải xong, tính chính xác và hoàn chỉnh làm sao đảm bảo, có chăng là làm báo cáo láo à ? Nuốt cục tức, thì nhịn đi, vì mình là tay chân, sếp luôn luôn đúng nhé….

 

Chiều tối, hết giờ làm, chuẩn bị đi tập Thái Cực Quyền dưỡng sinh, thì ngả ngửa vì quên không mang theo quần áo tập và đôi giày Bata. Đi về, về luôn, hừ…

 

Tối, viết entry này là cũng đã qua hết bực bội xui rủi rồi. Thôi kệ, qua 1 ngày rồi, không mang vác cái bực này nữa chi cho khổ thân mình. Mà tự nhủ , mình đã may mắn thanh toán dứt hết cục nợ rồi, nhẹ nhỏm…


Photobucket
LÊN ĐẦU TRANG