Đường nắng như đỗ lửa, gió hun hút.
Sáng nay, mình ra phi trường tiễn mẹ con bé Ti về Mỹ.
Dù rất sợ những cảnh tiễn đưa, đau lòng lắm, nhưng đây là máu mủ của mình, đây là cháu của mình, cả hai mẹ con, mình chăm bẳm nuôi dưỡng từ khi còn đỏ hỏn cho đến bây giờ.
Ngày mẹ bé Ti ra đời, thương em gái, xót cháu, cháu chào đời mà thiếu vắng tình phụ tử, vì cha của cháu đã ra đi tìm vùng đất hứa, đã gữi thân lại nơi đáy biển sâu.
Mẹ bé Ti là 1 cô gái xinh đẹp, thông minh và học giỏi, cháu lớn lên, trưởng thành, đi làm và có nhiều nguời theo đuổi, cháu biết giúp đỡ gia đình ngay từ những tháng lương đầu tiên trong đời. Rồi, vì tình yêu, vì niềm hy vọng rằng sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn nơi xứ người, để có thêm nhiều khả năng giúp đở cho mẹ và các cậu, dì khi tuổi già đến. Cháu đồng ý theo chồng, đem con về nơi xứ lạ.
Chỉ mới chưa đầy 2 năm, mọi thứ chỉ mới bắt đầu gầy dựng, khi bé Ti nhập quốc tịch và là công dân Mỹ, cháu thưa và xin các cậu dì cho gữi con về VN để 2 vợ chồng tập trung vào công việc.
Bé Ti quay trở về sống với các Ông Bà được 6 tháng, và bây giờ phải quay trở về Mỹ để chuẩn bị vào lớp một Primary school.
Mình muốn cho cháu ở lại đây vài năm để cháu nói rành rẽ tiếng Việt, có thể đọc viết tiếng Việt, đồng thời cháu vẫn học ở truờng quốc tế, để khi trở về Mỹ thì cháu tiếp tục lớp cùng cấp mà không bị lỡ dỡ vài năm học. Nhưng, trường quốc tế giá chấp nhận được thì tìm hiểu toàn là Tây ẹ ẹ dạy, còn truờng uy tín với hồ sơ bảo đảm kể cả Giáo viên nước ngoài có bằng cấp sư phạm Anh Mỹ chuẩn thì giá học phí hỡi ôi trên t rời, trọn gói 1 trẻ lớp 1 hơn 1000Usd/tháng.
Giá mà mình giàu hoặc ít nhất cũng trung lưu thì mình sẽ lo cho cháu, nhưng …..
Thế là, sáng nay, mùng 4 Tết, rưng rưng tiễn 2 mẹ con quay về Mỹ.
Biết rằng, chỉ là xa cách về mặt địa lý.
Biết rằng, cháu sẽ trở về thăm lại gia đình khi có điều kiện, khi bé Ti nghĩ hè hay nghỉ đông.
Biết rằng, với thời buổi này, phone, chat, net, webcam… sẽ đem con người lại gần nhau.
Tuy vậy, đau lòng thì vẫn đau lòng, nhất là khi nhìn nước mắt của con trẻ rơi khi bước vào phòng cách ly.
Đau lòng và ngạt thở, khi về nhà, nhìn thấy những vật dụng quen thuộc của bé Ti….
Không biết, vài hôm nữa hay vài tháng nữa, mới nguôi được nỗi đau và nỗi nhớ này ???