Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Xin còn gọi tên nhau

Photobucket
 
 
Chợt nhớ, nhớ tha thiết, dù biết rằng tình cũ đã chết thật rồi. Trái tim mình còn chút nào bồi hồi để rung động trước người mới, có bâng khuâng xao xuyến và lẫn đợi chờ ???
 
Bài hát này nghe lâu lắm rồi mà thời gian hình như không có tuổi. Nếu mà nghe lại bài hát này vài năm trước, chắc là sẽ bần thần suốt mấy ngày, vì kí ức sẽ quay về và hành hạ... Nhưng bây giờ, nghe lại, chỉ thấy man mác một trời thương, thương cho anh, tiếc cho em, tình anh trao mà em không biết giữ và dối gian chao đảo xác thịt đã cuốn em về phía không anh... Tình chết thật rồi, mình thấy an tâm để cất bước vào một thế giới mới.
 
Ở nơi đó, chỉ cần khoảng gần một giờ xe chạy, trái tim mình sẽ rung lên bao cảm giác ngất ngây không thể nói thành lời. Mà đâu cần những ngữ ngôn vô ích, chỉ cần 2 bàn tay nắm lấy nhau, đã cảm nhận rất rõ về nhau...
Có lẻ, anh yêu em thật rồi, em ạ...
 
 
 
XIN CÒN GỌI TÊN NHAU
 
Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không
Còn ai giữa mênh mông đời mình
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ

Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về
Bàn tay nào đưa em trong lần vui
Bằng những tiếng chim non thì thầm
Cho ngày tháng ưu phiền em quên

Tình trong cơn ngủ mê
Rồi phai trên hàng mi
Chợt khi mình nhớ về
Mộng thành mây bay đi
Còn gì trên đôi tay
Nên thầm hờn dỗi mình
Cho tình càng thêm say

Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian dối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình mãi gọi thầm tên nhau...

 Tác giả - Trường Sa - Singer - Lệ Thu
 

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Tấm lòng

Nhà sư “Thị Kính”

TT - Nhà sư trẻ nựng nịu hôn lên má “con” trước bao cặp mắt gièm pha. Có người xỉ vả “sư hổ mang” tằng tịu trai gái mà còn trơ mặt đem con về chùa. Nhiều người đã muốn đuổi sư ra khỏi chùa. Nhưng sư vẫn lặng lẽ chịu khổ nhục cưu mang “con”... Đó là một câu chuyện có thật chứ không phải sự tích “Quan Âm Thị Kính”.

 
Photobucket
 
Một đêm tháng 1-2008. Trời se sắt lạnh. Chùa Thanh Tâm (xã Tân Tiến, Đồng Phú, Bình Phước) đang trầm mặc lời kinh tụng thì bất ngờ bị ngắt ngang bởi tiếng khóc oe oe của trẻ thơ. Sư thầy Phạm Minh Tâm (pháp danh Thích Chiếu Pháp) cùng mấy chú tiểu vội vã chạy ra và bất ngờ nhìn thấy một bé trai sơ sinh nằm trên cái nia bên hiên nhà thuốc nam của chùa. Vừa được thầy Tâm bế vào lòng, bé liền ngừng khóc. Lúc đó hơn 21g, trời tối đen như mực. Không ai hay biết chuyện xảy ra trước cổng chùa.
 
Tiếng khóc trước cổng chùa
Bế bé vào phòng mình, thầy lặng nghĩ không biết mình và bé có nhân quả, duyên nợ gì từ kiếp trước. Càng nghĩ thầy càng thương và nhủ lòng sẽ cưu mang bé với hi vọng ngày nào đó cha mẹ quay lại tìm con. Suốt cả đêm thầy không ngủ được. Thầy sợ bé lạnh, bé đói vì thiếu hơi ấm và sữa mẹ nên chốc chốc lại đun nước pha sữa cho bé bú...
Sáng hôm sau thầy Tâm mời các cán bộ xã Tân Tiến đến báo cáo sự việc. Rồi thầy cho người đi mua tã lót, sữa, phấn... cho bé, đồng thời gửi ngay tin lên báo đài Bình Phước xem có ai nhận con không. Nhìn rốn bé, cán bộ y tế xã cho biết bé mới 3-4 ngày tuổi. Sau một tháng không tin tức gì, thầy Tâm làm khai sinh cho bé là Phạm Minh Tiến.
“Sư thầy thương yêu bé như con, chăm lo từng li từng tí” - cô Ngân, một phật tử ở huyện Phước Long, cho biết. Mỗi đêm thầy thức đến 4-5 lần cho bé uống sữa, quấn tã... Và bé Tiến dần lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh. Ở chùa nhưng bé không ăn chay. Thầy Tâm nhờ người mua thịt cá về làm thêm thức ăn cho bé, vì sợ bé suy dinh dưỡng trong giai đoạn đang lớn nhanh.
Nhưng lúc này lời gièm pha cũng rộ lên. “Tại sao trong chùa lại có đứa bé được thầy Tâm nựng nịu suốt ngày? Chùa mà lại mua thịt cá? Chắc nhà sư mới 37 tuổi này đi hoang ở đâu rồi bày chuyện để nuôi con?...”. Ngôi chùa cô tịch, nằm sâu hút trong vườn điều giờ không còn yên tĩnh với những đồn đại đáng sợ. Họ nói xấu thầy ngoài đường, ngoài chợ, thậm chí cả ở một số chùa khác. Nhiều tín đồ thường xuyên cúng Phật ở chùa Thanh Tâm đã quay lưng với chùa.

Nước mắt hối lỗi

Cha mẹ bé Tiến quen nhau từ lúc còn là học sinh và hiện là sinh viên năm 3. Lúc sinh bé vào năm thứ nhất đại học, họ âm thầm bán điện thoại di động để trả viện phí. Người mẹ bị băng huyết phải cấp cứu nhưng vẫn không dám báo gia đình. Người cha đi xe máy chở bé từ TP.HCM về Bình Phước đặt trước cổng chùa, rồi núp nhìn cho đến lúc thấy thầy bế bé vào. Khi nhận lại con, cả hai đã bật khóc hối lỗi trước con và thầy Tâm.

Trong lúc đó có một cô gái xinh đẹp từ Phước Long cứ đi lại chùa để được gần gũi bé. Thế là những nghi ngờ “sư hổ mang” càng nặng nề hơn. Nó lan ra các huyện ở Bình Phước, thậm chí đến tận các địa phương xa xôi. Bao tâm nguyện, nỗ lực xây dựng chùa của thầy Tâm bỗng chốc như khói hương. Nhưng thầy vẫn lặng lẽ không giải thích, không kêu oan và ngày càng yêu thương bé Tiến hơn!
Vượt qua oan khổ
Chuyện bùng nổ vào giữa năm 2009. Bà Ngô Tuyết Sương, phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc xã Tân Tiến, kể: “Lúc này đơn thưa đã lên Mặt trận Tổ quốc huyện, các ban ngành tỉnh. Họ làm rùm beng đến mức phải lập đoàn công tác xác minh”. Cả công an cũng về chùa làm việc. “Tôi nghĩ mình không làm gì sai nên lòng vẫn thanh thản - thầy Tâm nói - Nhưng đến mức này chuyện quá căng thẳng có thể ảnh hưởng đến uy tín chung của giới tu hành. Tôi phải cam kết nếu đi thử ADN mà phát hiện điều gì thì tôi mất hết danh dự, không còn xứng đáng là nhà tu nữa”.
Đoàn công tác họp dân để làm sáng tỏ và có văn bản trả lời người đi thưa rằng họ không có căn cứ. Nhưng chuyện vẫn chưa yên. Có lần trước mặt một nhà sư trên tỉnh về họp dân, vài người vẫn chỉ vào thầy Tâm mà nguyền rủa, phỉ nhổ. Làm đại biểu hội đồng nhân dân huyện, thầy càng đau lòng khi tiếp xúc cử tri mà phía dưới đầy những tiếng xì xào. Thậm chí ngay trong chùa, ba đồng môn cũng đã bỏ ra đi vì nghi ngờ...
Bất chấp nỗi oan khổ, thầy Tâm vẫn hết lòng nuôi nấng bé Tiến.
 
Nước mắt nhà sư
Đến tháng 9-2009, một người biết chuyện cha mẹ bé Tiến vì hoàn cảnh mà gửi con mình lên chùa nên đã báo ông bà nội bé. Ông bà đến chùa ngay và sững sờ: “Lúc đó tôi bị sốc - bà nội bé cho biết - vì mới nhìn thấy lưng bé tôi biết ngay là cháu mình. Nó giống con trai tôi như đúc”. Gia đình hồi hộp, cảm động. Còn thầy Tâm cũng rất xúc động khi trả bé: “Chỉ nhìn cách họ âu yếm bé, tôi linh cảm cháu đã tìm được đúng cha mẹ, ông bà!”. Đến giờ thầy Tâm vẫn rơm rớm nước mắt kể rằng thầy vừa vui vừa buồn lúc trả bé. Thầy vui khi bé đã được người ruột thịt yêu thương. Nhưng thầy cũng buồn vì thầy và bé đã quấn quýt bên nhau như cha con gần hai năm.
Ngày bé Tiến về gia đình được tổ chức đúng vào lễ Vu lan báo hiếu năm nay. Bà Lan, người dân ở xã, cho biết: “Trời Phật ơi, đời tôi chưa bao giờ được chứng kiến lễ Vu lan cảm động như thế!”. Hơn 1.000 người tới ngôi chùa nhỏ chứng kiến. Ông nội bé Tiến nói lời biết ơn chân thành với nhà sư Minh Tâm, nhất là nỗi oan thầy phải gánh. Chỉ thế thôi mà gây xúc động bao người. Lễ Vu lan cũng là lễ giải oan cho thầy. Nhiều người ngày trước nói xấu thầy giờ đã bật khóc!
Rồi cũng chính thầy hết lòng giúp làm đám cưới cho cha mẹ bé. Đó là điều kiện thầy buộc họ phải thực hiện khi nhận con. Thầy lo về sau họ không ở với nhau thì bé sẽ khổ.
Giờ đây căn phòng đơn sơ ở chùa chỉ còn lại mấy chiếc gối nhỏ và những vỏ hộp sữa nuôi trẻ xếp bên tường. Nhà sư trẻ bùi ngùi: “Nhớ những đêm trong phòng chỉ có thầy trò với nhau, bé cứ bò qua lại trên người tôi nói bi bô. Khi bé biết đi, thấy tôi đi đâu về cũng chạy ra ôm và kêu to sư phụ, sư phụ”. Giờ đây căn phòng chỉ còn lại mình thầy.
Tâm sự đời mình thầy Tâm rất kiệm lời. Thầy chỉ kể quê nghèo của mình ở Vĩnh Long và từng là sinh viên ĐH Ngân hàng TP.HCM nhưng đến năm tư thì thôi học để xuất gia. Thầy trụ trì chùa Thanh Tâm được mười năm...
Buổi chiều, nắng vàng hoang hoải sân chùa. Thầy xin đón bé Tiến từ nhà ông bà nội về chơi cho đỡ nhớ. Thầy nựng nịu, cõng bé chạy loanh quanh dưới hàng tượng Phật. Bé bi bô, nghịch ngợm đầu thầy. Tiếng cười hồn nhiên vang vọng sân chùa. Nhìn hai chiếc bóng quấn quýt bên nhau mà càng hiểu lòng thầy: “Mỗi người chúng ta đều có thể mang nhân quả, liên kết với nhau từ bao kiếp trước. Hãy lấy tình yêu thương mà bước qua sự khổ đau, oán hận...”.
VŨ THANH BÌNH - QUỐC VIỆT (Nguồn: Tuổi Trẻ online)

Chuyện xưa chuyện nay

Sự tích Quan Âm Thị Kính là một câu chuyện quen thuộc với người VN: Ngày xưa, có một người con gái tên là Thị Kính, có chồng là Thiện Sĩ. Trong một lần chồng ngủ, Thị Kính sẵn dao nhíp đang ngồi may vá bèn đưa lên cắt sợi râu mọc ngược trên mặt chồng. Chẳng may chồng thức giấc và cho rằng Thị Kính tính giết mình. Không giải được nỗi oan này, Thị Kính bèn quy y. Trớ trêu là sư cụ chùa Vân Tự không biết nàng là gái bèn nhận cho làm tiểu, đặt tên là Kính Tâm.

Trong làng có Thị Mầu, con gái một phú ông, tính tình trăng hoa. Mầu tư thông với một người đầy tớ trong nhà, mang thai và bèn đổ riệt cho tiểu Kính Tâm. Thị Mầu sinh con trai và đem giao cho Kính Tâm. Động lòng từ bi, nàng lo nuôi nấng đứa bé hết lòng. Kính Tâm cũng chịu vô vàn tiếng cười chê của người đời nhưng đã vượt qua và đến khi chết nỗi oan mới được giải. Khi làm đàn giải oan cho Thị Kính, Phật đã hiện ra và cho Thị Kính làm Phật Quan Âm.

Ngày nay, chuyện của sư thầy Thích Chiếu Pháp cũng không khác xưa là mấy...

Photobucket

 

Notes : Tấm lòng của nhà sư và bài viết thì rất xúc động, chỉ có 1 điều duy nhất mà Walk hơi phân vân khi xem tấm hình trên - 1 nhà sư nhưng sao lại có tiền nhiều thế, nuôi trẻ bằng sửa xịn rất đắt tiền, 1 hộp như vậy phải mấy trăm ngàn !!! Không biết là do bàn tay dàn dựng để lấy hình của nhà báo hay là cái gì ? Thêm 1 điểm nữa là các hộp sửa qua 3 năm nuôi trẻ nhưng sao tất cả xếp chồng xem còn rất mới, giống như là hàng trưng bày trong siêu thị ?  phải rỉ sét chứ, phải móp méo hay này nọ chứ.... Hay là nhà báo dàn dựng chụp hình tay nghề còn kém, đến nỗi tấm hình bôi bác 1 tấm lòng ???

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Đi tiếp

Photobucket
 
 
Hình như là giao mùa.
Cái lạnh se se đầu mỗi ngày, buổi sáng sớm trên đường đi làm nghe lòng man mác. Buồn thì không phải buồn, nhưng 1 chút thú vị, 1 chút xuyến xao, 1 chút bâng khuâng, hoà lẫn với 1 chút tiếc nuối về mất mát cái gì đó không rõ , khiến lòng chùng xuống nhưng không trĩu nặng.
Cũng như khuya chủ nhật vừa rồi, lên xe chợt thảng thốt vì Đà Lạt đêm ấy sương mù nhiều quá, những ngọn đèn đường vàng vọt càng trông buồn tênh trong ánh sương mù, nhưng, xe chuyển bánh thì lại thấy cả 1 bầu trời sao vằng vặc. Giấc ngủ trên xe - chặng đường dài ập đến không mộng mị mà ấm áp vô cùng.
Hơn bảy năm, ngắn hay dài trong một đời người nhỉ ? Hơn bảy năm, lòng mình cứ đau đáu 1 câu hỏi mà không dám trả lời, vì sợ chạm vào nỗi đau của chính mình. Tình đã chết hay vẫn còn âm ỉ cháy cứa rát trái tim ? Và, mình sợ, sợ đến nỗi không dám quay về thăm lại Đà Lạt, sợ những kỉ niệm dấu yêu sẽ làm mình quỵ ngã lần nữa kể từ khia chia tay năm ấy…
 
 
Photobucket
 
 
Nghe đứa em nhắn, mùa cúc quỳ đã về sớm, thèm lại chút hanh hao ngắm hoàng hoa trong nắng lạnh. Vậy là, quyết định trở về. Dường như quyết định này không phải là vội vã, mà nó đã chín mùi từ rất lâu, trong nỗi khao khát với tình yêu của hồn đất Đà Lạt. Có vội vã chăng chỉ là gom vội hành lý buổi chiều sau khi tan sở làm, nhét đầy 1 ba lô khoác áo lên xe….
Trở về, mình cố tình quay trở lại tất cả những chốn xưa ăm ắp kỉ niệm. Thậm chí, cố ý đi ngang qua ngôi nhà củ của người ấy :
Hoa đào năm ngoái còn cuời gió đông….
Thụy bây giờ về đâu ?
Chỉ là những câu hỏi và mình không cần thiết tìm câu trả lời nữa…
 
 
Photobucket
 
 
Tình đã chết và tình đã hết ! Hết thật rồi, lòng không còn đau rát nữa mỗi khi ký ức ùa về…
Thế rồi, trên chuyến xe trở về của ánh đèn vàng vọt trong sương mù và bầu trời sao vằng vặc, mỉm cười vì biết rằng mình đã có đủ thanh thản để đi tiếp, tìm kiếm niềm hy vọng mới, và chắc chắn là sẽ không ray rứt với nguời , người đang tìm hiểu, để yêu thương và được yêu thương…
Đi tiếp, cuộc đời đó có bao lâu mà hửng hờ….
 

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Một mình




Đà Lạt, chốn xưa xin giữ riêng mình

Photobucket

. Chiếc bàn thiêng ở Chùa Thiên Phước

 

Photobucket.

Bảo tháp trên đường lên Linh Sơn Vọng Cảnh

 

Photobucket
 
Nơi cội Mimosa này, năm ấy.... cây cònđây, nguời đã nghìn xa....'
 
.
Photobucket
.
Photobucket
.
Photobucket
 
 
.
Photobucket
 
Lần đầu tiên mình biết nơi này năm ấy - Phía sau nhà thờ Con Gà
.
Photobucket
 
Biệt thự Hằng Nga
.
Photobucket
.
Photobucket
.
Photobucket
.
Photobucket
 
Nhà thờ Con Gà.... năm ấy co ro vì lạnh, tay ấm bàn tay...
 
.
Photobucket
.
Photobucket
.
Photobucket
.
Photobucket
.
Photobucket
 
Năm ấy, chỉ có hai cái bình, em ví von rồi tình mình sẽ mãi sánh đôi thế này... (Nhà thờ Domain de Marie)
.
Photobucket

. (Nhà thờ Domain de Marie)

 

Photobucket
.
Photobucket

. Hồ này, ta đã  cùng nắm chung 1 chiếc cần câu....

 

Photobucket

. Em đã bảo góc này là đẹp nhất của Trúc Lâm thiền viện

 

Photobucket
 
Đồi thông này năm ấy, nụ hôn xưa....
 
.
Photobucket

. Một góc nhìn từ Dalat's Night cafe

 

Photobucket.

Photobucket
. Thiền viện Trúc Lâm

Đà Lạt ơi, Có mùa hoa bỏ lại sau lưng !

Trở về, tìm lại cho mình 1 vùng ký ức.
Đà Lạt vẫn thế, như từ xưa vẫn thế. Trở về, Đà Lạt vừa chuyển mình vào mùa lạnh, gió se sắt hồn, sương mờ giăng giăng trong cuối ngày, mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng và xanh ngắt đến nao lòng.
 
Những con đường, những góc phố, những chốn hẹn hò năm ấy còn đó, còn nguyên vẹn trong mình đẹp đẻ biết bao.
 
Chỉ có em, em không còn nữa... Và, em đã chết trong anh, không còn gì luyến nhớ, chẳng một chút yêu thương nào, tiếc nuối nào sót lại....
 
Tình đã chết, chết thật rồi. Hoàng hoa vẫn rực rở trong nắng hanh vàng, dã quỳ đẹp xót lòng trong từng ký ức và hôm nay.
Chỉ còn lại, còn lại ký ức và còn tất cả vẹn nguyên như Đà Lạt hôm nay.
 
Nhẹ lòng chưa ? Giấc ngủ dài trên chuyến xe đêm trở về không còn mộng mị chiêm bao, và có lẻ từ hôm nay những đoá dã quỳ  sẽ reo vui trong từng giấc nồng....
 
 
 
 
 
 
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Hết thật rồi, tìnhđã chết thật rồi .... Chào Đà Lạt, chào em, anh giữ cho riêng mình một vùng ký ức....
 
 
Photobucket
 
Photobucket
 
Photobucket
LÊN ĐẦU TRANG