Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

HAPPY NEW YEAR - 2011

HAPPY NEW YEAR 2011 TO ALL

Photobucket

PhotobucketPhotobucket
Photobucket


CÒN CÁI NÀY LÀ TẶNG RIÊNG CHO ANH CẢ, ANH HAI & PÉ ÚT, HỊ HỊ HỊ


Photobucket

Photobucket

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Chân tình

Photobucket


Đôi khi, có một lúc nào đấy, nhìn lại mình, ngoảnh lại và soi rọi… Ngạc nhiên, sao mình cố gắng sống chân thành đến thế, mà họ lại quay ngoắt và đối xử với mình bằng những vết dao đâm từ sau lưng thế nhỉ ?

Hơn chục năm trước, 1 chị đồng nghiệp lo sốt vó vì đã gần đến hạn cuối mà con chị ấy chưa nộp hồ sơ được vào trường cấp 1 nào cả. Mà, bà này ghê ở chỗ là chỉ muốn con bà ấy vào được trường nổi tiếng, trường trọng điểm. Thấy tội, mình xắn áo lên chạy giúp vì hy vọng rằng mình có vài  mối quan hệ quen biết. Tốn mất dăm buổi đi năn nỉ ngoại giao về còn bị sếp la… Rồi con bà ấy cũng được vào học 1 trường danh tiếng, cám ơn rối rít, cám ơn suông, nhưng nếu đưa quà cáp, thì mình sẽ cương quyết từ chối, ai nở lòng nào mà lấy và làm thế bao giờ… Vài năm sau, cũng ngọt như mía năn nỉ mình chạy tiếp giúp 1 đứa con kế của bà ấy, ừ, thì chạy, thì ngoại giao, vô cái rụp.

Thế, nhưng vài năm sau, khi mình được đề bạt mức lương cao hơn bà ấy. Quay ngoắt 180 độ, bà ấy đi rêu rao rằng thì mua sếp, cũng như ngày ấy mình lấy vàng của bà ấy đến những 6 cây thì đứa con của bà ấy mới vào được trường danh tiếng.  Nghe thì thầm như thế, mình chỉ cười và thề rằng không giúp cho con ai nữa.

Bẳng đi 1 thời gian rất lâu, khi bà ấy đã về hưu và con gái của bà ấy (đứa bé mà mình chạy cho vào lớp 1) lấy chồng, bà ấy vào sở làm và mời mình dự đám cưới. Mình chỉ nói nhỏ nhẹ - Thưa chị, ngày cháu còn thơ, em vô tư giúp chị lo cho cháu vào học cấp 1 mà em mang tiếng là ăn vàng của chị ; Vì thế, bây giờ em xin lỗi, em không dự đám cưới được nhưng cám ơn chị vì đã mời – Chỉ thấy mặt bà ta tím tái và gượng cười …..

Cũng hơn hai chục năm trước, mình được chỗ làm phân cho mua giá gốc  1 căn hộ chung cư sau khi xét tới xét lui, họp lên họp xuống đủ điều, đủ thành phần ban bệ… Ác 1 cái là nơi phân phối bắt phải chồng tiền trọn gói. Năm ấy, 40 triệu đồng tương đương 1 tỉ đồng bây giờ. Mình thì tay trắng, lương tháng nào xào tháng ấy thì làm gì có dư, mà thời ấy ngân hàng chưa có cho vay mua nhà như bây giờ… Chết đứng …. Thì ngay lập tức, cô bạn làm chung phòng (mà chồng cô ấy là bạn thân của mình), nói chuyện và khóc, than thở nhà chồng ác nghiệt, vân vân và vân vân, nên hai vợ chồng muốn ra riêng mà không có tiêu chuẩn mua nhà, xin nếu mình không mua thì để lại căn hộ cho cô ấy.

Ừ, mình bỏ không mua thì sẽ thiên hạ đại loạn vì cả sở làm sẽ nhào vô cấu xé nhau giành giật. Thì thôi, để lại cho bạn, mình âm thầm đi làm giấy tờ, 2 vợ chồng đưa cho mình huê hồng là 5 triệu. 5 triệu lúc ấy lớn lắm, mà mẹ đang đau nằm trong bệnh viện. Nhưng mình cắn răng lại dứt khoát từ chối, vì làm ơn thì làm ơn cho trót, ăn huê hồng như thế chả khác nào mình bán rẻ lòng tự trọng của mình sao?

Rồi, khi mọi người phát hiện ra, đồn rùm lên, thì chính vợ chồng cô ta thanh minh với dư luận, rằng mình lấy 20 triệu chứ họ chả mua không cái gì cả. Sếp nghe chuyện , kêu lên 3 mặt 1 lời, mình nói thẳng, họ cúi mặt nhục vô cùng, nh7ng giấy tờ đã xong, họ đã đứng tên, sếp chỉ phê bình mình rằng tình cảm quá nên hại thân. Nếu kẹt thì tại sao không báo cáo để cơ quan có thể giúp mà lại làm như thế !

Thế đấy, chân tình và lòng người… Từ đó, mình mang tiếng là GÀN, hehehehe….

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Thuốc Chống Tai Biến Mạnh Máu Não

Thuốc Chống Tai Biến Mạch Máu Não

(Bài này copy từ nhà anh Gudmate, bạn bè thấy có ai cần thì cứ phổ biến vô tư làm phước)

Làm liền kẻo trể. Thuốc gồm có :

1- Hạnh nhân . . . . . . . . . . . . . . . . . 10g
2- Chỉ tử . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 10g
3- Đào Nhân . . . . . . . . . . . . . . . . . 10g
4- Nếp . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .10 hột
5- Tiêu . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 10 hột
6- Lòng trắng trứng gà . . . . . . . . . . 1 quả

Mua tại tiệm thuốc Bắc.

Cách làm : Tất cả đâm nhuyễn trọn đều, để tối trước khi đi ngũ trộn thêm lòng trắng trứng gà rồi đắp vào lòng bàn chân. (lấy vải bó lại cho khỏi rớt).

Nam : đắp lòng bàn chân trái. Nữ : đắp lòng bàn chân phải

Đắp ngũ qua đêm, nếu ra màu xanh cửu long (xanh biển) là hết bị tai biến từ nay về sau. Chỉ đắp một lần trong đời. Người cao máu mới dùng được

Lưu ý :

- Nếu bị tai biến giật méo miệng, lưởi co rút không nói được, thì lấy kim châm hai dái tai (dưới lổ tai) nặn máu ra liền, miệng sẽ trở lại bình thường.

- Nếu bị tai biến xụi chân tay, thì lấy kim châm mười đầu ngón tay nặn máu ra liền, chân tay sẽ trở lại bình thường.

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Nhớ...


Photobucket

Ngày tuổi mới

Photobucket


Buổi sáng,
Trời bổng hửng nắng nhưng không khí rất khó chịu, nó nồng nồng, có chút se se lạnh, có chút hăng hăng của nắng… Cũng chỉ là một khởi đầu của 1 ngày bình thường như mọi ngày. Cây bàng ở sở làm đón chào mình bằng sắc đỏ cuối thu và cứ mỗi luồng gió thoảng qua lại rải những chiếc lá rụng đầy sân, xơ xác.

Mình vốn không thích hội hè, lễ lạc hay những chốn đông người, có lẻ 1 phần vì mặc cảm nhưng phần lớn là do không thích ồn ào. Cứ đi vào những chỗ đông người, mình thường bị chóng mặt hay ù tai, vì thế mình rất ít khi tham gia offline hoặc chỉ tham gia nếu chỉ là nhóm nhỏ 4 hay 5 người.
Photobucket

Cũng có lẻ vì vậy, mình ít quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật và ngày sinh của mình. Cũng là 1 ngày như mọi ngày thôi, có chăng bây giờ, mỗi ngày sinh nhật lại là 1 lời cảnh báo tuổi già đang vội vã đến, sợ lắm cái tuổi già nhưng làm sao mà tránh được nhỉ ? Đó là quy luật của mỗi đời người…
Photobucket

Tối hôm qua xem 1 bộ phim của Mỹ, trong đó, bà mẹ trốn trong lều không dám ra tắm biển vì sợ nắng làm hư da. Cô con gái kêu mãi không được bèn hăm dọa bằng cách là sẽ la toáng lên cho mọi người trên bãi biển biết tuổi thật của bà mẹ, hì hì hì. Có phải phụ nữ càng lớn tuổi thì càng sợ mọi người biết tuổi thật của mình không ? Và có phải đó là phép lịch sự giao tiếp của người Âu Mỹ là không bao giờ hỏi phụ nữ bao nhiêu tuổi !
Photobucket

Sinh nhật hay ngày gì đi nữa, mình chỉ mong rằng nó trôi qua hanh thông , nhiều niềm vui và nhẹ nhàng trong thanh thản, đó là cảm giác và mong ước của mình nhiều năm nay. Thời tuổi trẻ đã quá nhiều vất vả trong việc mưu sinh và đáp đền chữ hiếu, chỉ biết lao vào kiếm tiền bằng những công việc lương thiện, chỉ với 1 mục đích duy nhất là có đủ tiền để lo cho Mẹ và gia đình không bị đói, sống sao cho đủ đầy để Mẹ an vui trong tuổi già. Đến khi Mẹ ra đi thì thanh xuân cũng không còn lại bao nhiêu nữa, nhưng từ đấy mình đã biết tìm lấy niềm vui trong từng chút thời gian trôi qua còn lại, để mà sống chậm hơn, sống nhẹ nhàng hơn và không dám mơ ước cao xa gì nữa, hài lòng với những gì đang có, chấp nhận những gì chưa hay không vượt qua được, bỏ qua những khắc khoải, lo âu, ưu tư phiền muộn của cuộc đời và cố gắng vượt qua được những lúc giận dữ. Vì thế, khoảng 8 năm gần đây, nhiều người quen biết luôn ngạc nhiên và hỏi sao ngày mình càng trẻ ra so với tuổi.
Photobucket

Ngày tuổi mới – chào ngày, lại thêm 1 tuổi nữa rồi sao ?



Photobucket

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Chớm lạnh đầu đông (Đà Lạt tháng mười hai)

Photobucket
Về thăm lại một mùa hoa, chưa có năm nào mà tháng 12 như thế này Đà Lạt vẫn còn mưa, mà lại mưa dầm, mưa phùn rỉ rả kéo dài như thế. Giữa tháng 11 năm ngoái, mình đi, và Đà Lạt đón mình bằng cái nắng rất trong, nắng hanh hao lạnh trong màu vàng thấm đẩm một giấc hoàng hoa…

Đã vào giữa mùa hoa, dã quỳ gần như phô hết sắc, đó đây đã có những lụi tàn! Những mùa hoa cũ bỏ lại  vùng ký ức, tôi về trong hoa vàng của chớm lạnh đầu đông…

Có nhiều người bảo, Đà Lạt đang mất dần đi vẻ đẹp nguyên thủy của nó. Mình thì thấy, Đà Lạt vẫn thế, có chăng là những khu phố du lịch xô bồ đã được soi qua lăng kính thành cả Đà Lạt. Mình thấy ở lần này, Đà Lạt đã có nhiều chuyển động để cố gắng xóa đi những định kiến về 1 vùng đất. Hoa đã trồng rất nhiều, nhiều biệt thự mới với kiến trúc kiểu Pháp cổ đã mọc lên trong màu sắc rất hài hòa, nhiều thông non đã đang vươn nhánh xanh mướt, nhiều gốc Mai anh đào và Mimosa bắt đầu nảy lộc đâu đó trên rất nhiều con đường và nhà dân…. Sao lại xoi mói từng vết sẹo thời gian ? Đời có gì là bất biến ? Mình quen cảm nhận đất vẫn thế , và mình cảm thụ nó bằng chính niềm yêu của mình về 1 vùng đất.

Trong cái chớm lạnh đầu đông, những chàng trai, những cô gái Đà Lạt má đỏ hồng hồng trông rất hay, những đứa bé giờ tan trường như 1 đàn bướm với những chiếc áo lạnh đủ màu sắc làm ấm cả vùng đất. Những ngọn gió có mùi gì rất lạ, có phải gió từ rừng thổi về nên ướp ngát mùi thông ?

Mình thích cái lạnh của thời gian Đà Lạt từ trung tuần tháng 11 kéo dài đến tết, cứ mỗi ngày, mỗi tuần hình như là thiên nhiên ướp thêm 1 chút lạnh theo dòng chảy thời gian. Mình thích rồ ga xe máy lang thang trên những con đường dốc lên xuống chập chùng của những ngã đường Đà Lạt. Khi ấy gió mơn man se sắt tâm hồn, cái lạnh thấm vào lâng lâng 1 cách thú vị. Mình thích băng xe qua đường đèo Prenn với những khúc cua uốn lượn quanh co, thích con đường 1 bên là vách núi, 1 bên là thung lũng Trại Mát…. Đà Lạt lúc ấy đẹp lắm, và nó khiến mình càng yêu thêm Đà Lạt.

Đà Lạt trong nắng hanh hao mùa lạnh đã cho mình cảm giác về cái nắng rất lạ. Đà Lạt trong mưa phùn giá rét cũng có cái thú vị riêng, hình như khi mưa , không khí bớt lạnh hơn mà khi những hạt mưa bụi chạm vào má, vào tay, rắc lấm tấm hạt mè lên áo khoác, chính lúc ấy, ta cảm nhận được cái lạnh , và man mác 1 nỗi buồn không tên, nhưng buồn 1 cách thú vị và hạnh phúc.

Đi ngang qua nhà em, nhà vẫn còn đó, nhưng người thì đã khác, chủ mới khuếch trương công việc khác, tôi chỉ thoáng chút buồn se lòng khi chợt nghĩ về em. Tôi cũng nhận ra rất rõ rằng tình yêu đó của tôi dành cho em đã chết, chỉ còn lại trong tôi những ký ức đẹp đẽ của 1 thời yêu nhau. Tôi không muốn tìm gặp lại em , để làm gì ? tất cả đã hết và tình yêu đã chết. Lắm khi gặp lại nhau chỉ bẽ bàng cay đắng và em lại tiếp tục giết chết nốt phần ký ức đẹp đẽ trong tôi !

V
à, Mình yêu Đà Lạt, theo cái cách của mình, như Đà Lạt chính là 1 phần trong tâm hồn của mình, là vì thế…

Photobucket

Đà Lạt - Mùa dã quỳ (december 04)




Đà lạt Tháng 04 Dec




Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Nắng lạ

Ở đây, mình không nói đến cái nắng chói của mùa hạ, cũng không nói cái nắng dịu dàng e ấp của mùa xuân... Mình muốn nói, cái nắng rất lạ của những ngày mùa hoa quỳ nở, những ngày mà Đà Lạt đang chuẩn bị từ giả mùa thu-mưa để bước sang mùa đông hanh khô, rét giá...

Mùa này, thời gian này, đi đâu ở Đà Lạt, cũng thấy quỳ hoa, ở dốc 1 con đồi, ở bên hàng rào của 1 biệt thự, hay ở 1 khoảng sân đất hoang nào đó.

Mùa này, sáng sớm và đêm, Đà Lạt lạnh thú vị lắm, nó gai gai khiến  mình nổi gai ốc trên da, nhưng không rét giá thấm trong xương. Nó đủ lạnh để thèm nhấm nháp 1 cốc sữa đậu nành nóng, hay nó đủ lạnh để thèm nhìn nhìn ly cà phê bốc khói đang nhỏ từng giọt đen sánh nồng thơm.

Và cái nắng, nắng rất lạ, nắng rất trong, văn vắt và ngọt ngào như 1 giọt mật sánh tan dần trên lưỡi. Nắng rất lạ vì không chói dù đi dưới ánh mặt trời tầm 12g trưa, nhưng nó sẽ ăn và làm đen da của bạn. Nắng rất lạ, vì ấm trong cái lạnh không còn se se của khí hậu mùa thu Đà Lạt nữa, mà là lạnh se sắt làm tê tái đến quặn lòng khi bất chợt 1 ký ức, 1 kỷ niệm nào đó quay về .....

Bởi thế, năm nào cũng vậy, thời điểm này mình nhớ Đà Lạt đến nao lòng . Nhớ mùa hoa quỳ vàng, nhớ cái nắng ấm rất lạ trong gió lạnh se sắt....

 

Photobucket

Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Đêm đi....

Photobucket


Đêm đi…


Mình bị mê hoặc bởi những chuyến xe đêm. Những chuyến tàu đêm khuya cũng mê hoặc không kém. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng còi hú vào hay rời sân ga nghe buồn lắm, buồn não nuột. Buồn nhưng rất thị vị, có lẻ vì thế, đã có rất nhiều bài thơ , nhiều bài hát viết về sân ga khuya, mà có lẻ hay nhất là bài “Chuyến tàu hoàng hôn”. Cái cảm giác khi tàu rời sân ga khó tả lắm, nó nao nao lòng dạ, tàu giật cục mấy đợt, rồi bắt đầu xình xịch, xình xịch lăn trên đường ray, người bị đong đưa, lắc lư nhè nhẹ… Nhất là, nhìn ra cửa sổ, nếu có ai đó đang vẩy tay chào tiển biệt thì khó mà cầm được nước mắt, nghẹn ngào.
Những chuyến xe đêm thì thi vị một kiểu khác, xe rời bến khi đèn đường tỏa sáng, qua cửa kính xe, ánh đèn tù mù, trong xe là 1 bầu không khí tĩnh mịch yên lặng, chỉ cách 1 lớp kính, phố xá vẫn nhộn nhịp, hối hả và ồn ào. Xe lăn bánh, loang loáng ánh đèn đường phớt qua rồi dần chìm vào một không khí hư vô khi xe bắt đầu ra xa lộ. Tâm trí cứ lơ mơ theo ánh đèn vút qua, rồi thỉnh thoảng giật nảy mình khi tiếng còi xin đường vang lên chát chúa đâu đó.
Những chuyến xe đêm đi Đà Lạt thì mình đặc biệt thích. Nó thi vị và huyển hoặc thế nào ấy. Khi xe bắt đầu chuyển bánh ( bây giờ, mấy năm nay đã có xe chất lượng cao với ghế giường, máy lạnh đời mới, đi rất sướng), nhà xe phát gối và chăn cho khách, êm ái bật ghế ra và duỗi chân khi thanh gác chân cũng bật lên, thả mình và rất thư giản khi xe chạy rất êm. Khi xe qua rừng cao su Xuân Lộc – Đồng Nai, bóng đêm bao trùm, chỉ lâu lâu lóe lên ánh sáng như những con đom đóm lướt qua từ những nhà dân ven đường, chính lúc đó, giấc ngủ nhẹ nhàng bước và ôm choàng lấy mình, thiu thiu ngủ rất ngon.
Khi xe đến đèo chuối và đèo Bảo Lộc, sẽ bị giật mình, choàng tỉnh và 1 chút kinh hãi vì nhìn ra bên ngoài là vực sâu hun hút, bầu trời nếu là đêm có trăng thì sẽ rất đẹp, nếu là đêm không trăng thì lại càng làm tăng thêm một cảm giác sợ hãi mơ hồ nào đấy, ( thì, cứ nghĩ dại, xe mà lật thử xem, chết là chắc, hehehehe), xe càng leo cao lên đèo thì ngoái lại, đường đèo phía sau đẹp mê hồn, từng ánh đèn xe chạy theo dãy dài giống như là trời giăng dây đèn nhấp nháy vào cây thông Giáng - sinh – đèo.
Qua đèo, đến Bảo Lộc thì bầu trời sáng lên 1 chút, tầm 3, 4 giờ sáng , để rồi hửng dần lên nhưng ánh bình minh chưa tới, lúc đó, đừng có mà ngủ nữa, hãy ngắm nhìn những ngút ngàn đồi chè và cà phê ở Bảo Lộc. Những thảm xanh thấm đẩm trong sương sớm với sương mù lảng đảng bay như những đám mây là đà đẹp tuyệt vời.
Và, cơn ngái ngủ sẽ biến mất, vì mình biết rằng, khó mà ngủ lại được, vì Đà Lạt đang đâu đó ở rất gần rồi. Nằm mà nôn nao chờ xem rừng thông và đèo Prenn đón ánh bình minh…


Photobucket

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Yêu Thông

Mình mê mẩn với cây thông Giáng Sinh từ nhỏ, nhỏ chút chít... Tới bây giờ vẫn còn mê. Thông ở rừng đã đẹp, khi nó vào mỗi căn nhà với không khí Giáng Sinh và trang trí thêm thì càng đẹp. Giống như 1 sắc đẹp hoang dã, khi đã thị thành hóa với phấn son trang điểm thì nét hoang dã không mất đi mà lại càng thêm lộng lẫy gấp bội phần.

Với ánh đèn sao nhấp nháy chớp tắt, với những vật trang trí xinh xinh gắn thêm vào, đẹp mê hồn. Mê nhất là nó được đặt cạnh lỏ sưỡi, ánh lửa lunglinh, ánh đèn chớp tắt, trời , ngắm hoài không biết chán...

Năm 16 tuổi, trong 1 lần đi Đà Lạt và ở nhà 1 người bạn, 1 biệt thự của con ông cháu cha quý ngài , suốt 4 ngày ở đó, đêm nào mình cũng ngẩn ngơ ngồi ngắm thông bên lò sưỡi ( mà mấy chục năm trước, Đà Lạt tháng 12 lạnh ghê hồn lắm, đâu có như bây giờ !), mùi hăng hăng nồng nồng của gỗ thông vẫn còn chảy nhựa trong đêm giá hòa với cái lạnh và ánh lửa, ánh đèn sao nhấp nháy thật là tuyệt vời.

Bởi thế, đi Đà Lạt, mình thích lang thang trong rừng thông. Bởi thế, tháng 12 hằng năm về. Mình náo nức xem thông Giáng sinh.

Lâu rồi, không còn điều kiện để làm và trang hoàng Sapin ở nhà vì nhà quá chật. Mấy năm nay, khi tháng 12 về, mình sắp xếp 1 góc nhỏ ở nơi làm việc  để dựng 1 câh sapin nho nhỏ (dù là thông giả), chỉ để thỏa cái thú, và để thư giản với chính mình.



01 (7)

Cây Sapin năm nay, cao 5 tấc.

  01 (4)

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Mùa thu - dã quỳ

Photobucket
Hôm nay, ghé Blog của 1 đứa em, nó chụp hình mùa thu ở xứ người đẹp quá, với mù sương phố xá, với những thảm lá vàng....
Sài Gòn đâu có mùa thu, mình nhớ, vài đứa bạn Hà Nội thì lại gọi mùa thu HN là "Mùa lá đổ".... Đà Lạt thì mùa thu là mùa hoa cúc, mùa của dã quỳ, những sắc hoàng hoa rực sáng những đồi những dốc...
Và, chợt nhớ, một bài thơ cũ của năm nào, với, nỗi nôn nao về thăm lại mùa hoa, để nhớ, những mùa hoa bỏ lại sau lưng....



Photobucket

Photobucket

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng....

Photobucket
.
           Nếu có lần nào đấy, bạn chạy ngang ngã tư Điện Biên Phủ - Bà Huyện Thanh Quan. Góc đối diện với cái Shop Optic, bạn sẽ thấy, có 1 cậu bé nằm dưới 1 gốc cây lớn. Nếu động lòng, thì hãy xin bạn cúi xuống, cho cậu bé này 1 ít tiền lẻ. Cậu bé chỉ vào khoảng 16 tuổi, mặt mũi rất sáng sủa, đáng thương là ở chỗ cậu bé bị liệt toàn thân, tứ chi khô đét như que cũi, hai tay chỉ đủ sức chống cho thân trên không nằm mẹp xuống nền vỉa hè lạnh giá. Câu bé không có dù chỉ 1 chút lời kêu than van xin sự thương xót của tha nhân, cậu chỉ đưa đôi mắt buồn u uẩn dõi theo dòng người xe chạy vội qua ngã tư. Ai có dừng lại, thì cậu mỉm cười nhận ít quà bố thí và lí nhí lời cám ơn..
.
Photobucket
.
         Mỗi chiều tối sau giờ tan sở, tôi thường  hay đi qua con đường này, cố dừng lại để chia xẻ với cậu bé 1 ít gì đó, vì tôi rưng lòng khi nhìn thấy ánh mắt buồn của cậu bé, tôi thấy vui khi nhìn thấy nụ cười nhẹ của cậu bé khi cậu nhận ít quà từ tay tôi. Tôi không tự hỏi hay nghi hoặc gì cả - vì sao cậu bé này có sức mà ra tới chỗ này xin bố thí – cậu tự thân hay nằm trong sự chăn dắt của ai ?.... Vì đã 1 lần, khi tôi hỏi về hoàn cảnh của cậu, cậu chỉ im lặng mà 2 dòng nước mắt chảy dài, thấy xót xa vô cùng. Uẩn khúc gì đây ? Tạo hóa đã ác nghiệt gì đây khi 1 sinh linh đầy bất hạnh như thế mà phải lê lết ngoài đường xá sống nhờ bố thí ? Và kể từ lần ấy, tôi dặn mình đừng bao giờ chạm vào nỗi đau của người khác nữa, dù chỉ là sự chân thành giữa tình người với người. Có ích gì ? khi ở khía cạnh khác, con người chà đạp con người với nụ cười hả hê mà họ không tự biết rằng hành vi ấy của họ là 1 thứ “văn hóa lùn”, là 1 sự độc ác phi nhân tính.
       Ở khía cạnh này, dù biết rằng tâm của mình chân thành, tôi dọ hỏi về hoàn cảnh của cậu bé để mong rằng mình sẽ tìm được cách gì giúp cho cậu ấy thoát khỏi tình trạng này, sẽ kêu gọi bạn bè cùng chung tay mà cứu vớt 1 sinh linh bất hạnh….
Nhưng, dù rằng chân thành. Nhưng trước 1 nỗi đau quá lớn của con người, chạm vào nỗi đau ấy chẳng khác nào khiến 1 vết thương đang khép miệng kéo da lại bị tóe máu ra lần nữa. Vì thế, tôi không dám gọi là giúp đở hay bố thí nữa, mà chỉ là khi cho đi 1 chút quà mỗi lần gặp, tôi nhận lại rất nhiều từ nụ cười và ánh mắt ấm áp của cậu bé này.
    Vì thế, bạn bè của tôi, khi bạn đọc  dòng này, nếu có lần nào đó, có dịp ngang qua ngã tư Điện Biên Phủ - Bà Huyện Thanh Quan, mong bạn hãy dừng chân lại chút xíu, để chia xẻ và để nhận lại từ cậu bé này niềm vui, dù rất nhỏ…


    Bạn nhé….

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Hoa buổi sáng

Hình như là hơn 2 tháng nay, mình chẳng có Entry nào mới... Chỉ có hoa sáng nay mới nở, trong cái nắng âm u làm hoa lung linh, thắm mượt mà - bông súng... .
Photobucket . Photobucket . Photobucket . Photobucket . Photobucket

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

Mưa Ngâu

Bắt đầu tháng bảy, mùa Vu Lan thắng hội, xá tội vong nhân.

Tháng Bảy bắt đầu bằng ngày mùng 1 đầy ảm đạm, bầu trời xám xịt, mưa lắc rắc bay...

Mùng 1 và Rằm mình thường đi lễ Phật, có ít tiền thì ghé lại báo Phụ Nữ trên đường về, nhờ gữi giúp 1 ít cho các bé bất hạnh bị bệnh hiểm nghèo, chỉ là 1 chút tự nhủ, làm 1 điều lành trong những ngày thiêng, vậy thôi !

Trưa nay, đi lễ Phật về, ghé bào gữi giúp cho 2 bé, hơi hụt hẩng vì phòng từ thiện hôm nay nghĩ. Ủa, ngày làm việc , mà nhất là làm từ thiện cũng có ngày nghĩ hay sao ta ? Lạ 1 điều, là phòng này cũng là phòng tiếp bạn đọc, có đến 3 người làm, lẻ nào người phụ trách tiếp nhận từ thiện vì lý do gì đó vắng, thì 2 người còn lại không thể kiêm nhiệm giùm được sao ? Công việc đâu có gì nặng nề, chỉ ghi ít dòng biên nhận và thư cám ơn, nhận tiền... ??? Hơi hụt hẩng thiệt, thôi, chịu khó quay lại lần sau vậy !

Chỉ có chút niềm vui, chụp bằng điện thoại được đoá sen đang nở mãn khai và mấy bông súng tím biêng biếc trong ngày ảmđạm của tháng - bảy - mưa - ngâu ...

Photobucket
 
 
Photobucket
 
 
Photobucket

Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Vấn vương

Tặng Ng.

 

Photobucket

 

Tặng Bạn Blog hình đã xử lý chưa lồng thơ

 

Photobucket

 

LÊN ĐẦU TRANG