Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

Từ ly biệt khúc

Thôi về, đường xa đâu có gì, tóc xanh mây trời, chén rượu cay…

Trầm lắng quá, cứ mỗi lần nghe đến đoạn này, là mình lại chùng lòng rất sâu. Thấp thoáng nhân ảnh mờ mờ trong câu hát này, thê thiết và nặng trĩu. Anh Sơn viết ca khúc này vào những ngày cuối đời, có lẻ anh ấy đã tiên tri được hư ảo của một kiếp người, phù du, phù du như ảo mộng …

Nhưng, anh Sơn đã được ghi nhớ trong lòng mấy thế hệ, và có lẻ là những thế hệ tiếp sau này, cũng sẽ không bao giờ quên anh. Khi còn sống, anh ấy có nghĩ như thế không nhỉ ? Mình nghĩ là không, anh Sơn không cần điều đó, anh sống trọn vẹn cho chính anh, cho bạn bè, cho gia đình, cho Mẹ, và điều đó mình nghĩ là quá đủ với một kiếp người.

Mình thực sự không thích Khánh Ly hát bài này, dù cô ấy là tri kỷ của Trịnh và nhạc Trịnh. Có thể là, lúc tuổi già bóng xế, cái hồn bài hát đã không nhập được vào cô ấy. Có thể là cuộc sống xa quê đã khôg làm cô ấy cảm nhận được, và nhiều thứ nữa. Khánh Ly hát phôi pha cứ như là rên rỉ, than khóc cho thân phận, nức nở quá và bi kịch là ở chỗ đó. Hình như là Khánh Ly muốn chứng tỏ ngôi vị độc tôn với nhạc của trịnh hay sao ấy, mà cũng hình như là Khánh Ly chỉ thích hợp với nhạc của Trịnh ở một thời diểm nào đấy, một chặng đường, một giai đoạn nào đấy mà thôi.

Phải, theo mình bài hát này chỉ có Tuấn Ngọc mới lột tả hết được cái sâu lắng bên trong nó, vì hình như là bài hát này, anh Sơn viết cho chính mình sau bao biến động của cuộc đời, cho nên, chỉ có Tuấn Ngọc mới hát được hay như thế.

Phôi Pha,

mọi thứ rồi cũng qua, cuộc sống mà, có vinh, có nhục, có đớn hèn, có hạnh phúc… Nhưng tất cả rồi cũng qua, cũng phôi pha mà thôi…

Mùa xuân qua chỉ còn chiếc lá

chỉ còn em níu giữ mùa xuân

Mình níu giữ mùa xuân để làm gì nhỉ ? Khi viết dòng này, mình tự hiểu mình đã thất - bại - lần - nữa. và, mình chấp nhận thất bại của mình, vì tình yêu không có lỗi, mình chỉ níu giữ mùa xuân cho chỉ riêng mình.

Hí vang trời

ngựa hồng tung vó

chất sầu lên

man mác tình em

Khi bẽ chữ gãy câu thế này, có người bạn hỏi tại sao ? Và bạn cũng nói luôn, bẻ chữ gãy câu như thế đau đớn quá… Ôi, bạn đọc thơ mình, có hiểu mình chăng mà nói sao nghe đòi đoạn tấm lòng…

Vì, bẻ chữ như thế, gãy câu như vậy, vì, mình muốn tự nói với mình rằng, không phải lá đớn đau sau một cuộc tình, không phải là lời trách móc tình chung sao quá vô tâm… Không, tuyệt đối không có điều đó. Trong tình yêu ép uổng nhau, ràng buộc nhau thì có ích gì ? Cho nên ,

Em gẫy gục tráng ca vô vọng

chất vào thơ men rượu còn cay

Photobucket .................Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG