Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

Xin mặt trời ngủ yên

Chiều lang thang.

Nửa trời ráng đỏ, khum bàn tay để nhìn bầu trời đang gào thét, không mưa được, những đám mây đen cứ lẻ loi dạt về nơi nào đó chân trời.

Nóng hừng hực như chưa bao giờ nóng thế, Sài Gòn nhễ nhại trong những chiếc xe bus mồ hôi phụt ra từng làn khói xám đến tê người rát mặt. Những bùng binh, những vòng xoay vẫn đen kín nguời - xe, chiều cuối tuần cháy bỏng, ai cũng hối hả vì cái gì đó mà nêm chật không gian, chen chúc phố phường.

Sao mình cứ ngơ ngác, quan sát mà chẳng thấy gì cả, mọi thứ cứ vụt qua trong mắt, nóng quá,mà sao đôi khi thấy lạnh buốt ? Không phải là bệnh, vì chẳng có chút gì gọi là váng vất cả, chẳng có một giọt mồ hôi, đi ngoài trời vẫn lạnh, vào nhà sách máy lạnh vẫn buốt...

"Theo tình, tình chạy - Chạy tình, tình theo" , câu này là cách ngôn ? là ngạn ngữ ? là gì nhỉ hay chỉ là xuất khẩu và truyền miệng dân gian ? Không phải thế, nhớ ra rồi, đó là 1 câu của Pháp, nhưng bảo nói nguyên văn ra thì đành chịu, chẳng nhớ nổi nữa. Cũng như cái câu của Anh "Foot for foot - eyes for eyes", tiếng Việt mình thì nói là " Ân đền oán trả" hay như nhà thơ đỏ nào đó viết là "Máu kêu trả máu, đầu van trả đầu", nghe bắt rùng mình ...

"Theo tình, tình chạy - Chạy tình, tình theo", đúng không nhỉ ? Sao mà bao lần đi tìm chỉ toàn mệt mỏi, ai cũng rao tình, rao cái tôi nghe tha thiết quá, để gặp nhau chi rồi có nghìn lý do mà đưa đầy bạc vôi ! Thế mới có nhiều người bạn hay hỏi mình, tình ở đời thật dễ tìm hay tình trên net khó tìm và ngựơc lại ? Mình không dám trả lời vì mỗi người có những chuẩn mực riêng cho phạm trù cuộc sống của cá nhân mình, có những mục đích riêng , có những khát vọng riêng , và có cả trăm nghìn thứ riêng, rất riêng... "Mỗi con người là 1 vũ trụ thu nhỏ ", phải thế không nhỉ ?

Bi kịch lớn nhất của con người có lẻ là sự sợ hãi nỗi cô đơn, mình mới thăm Blog của 1 nguời em gái, đọc Balst và thấu hiểu nỗi cô đơn trống vắng thường trực nơi cô ấy. Chỉ biết chia xẻ và động viên nhau mà không thể làm gì hơn, vì, mình cũng thường hay cô đơn như thế.

Văn hào Gabriele Marquez đã viết nên tiểu thuyết đoạt giải Nobel văn chương "Trăm năm cô đơn", đọc rồi mới thấy thấm cô dơn là bi kịch kinh khủng nhất của nhân loại. Con ngừơi đi tìm 1 bờ vai nương tựa để thoát khỏi nỗi ám ảnh đó, nhưng ai sẽ chìa ra bàn tay cho mình nắm lấy ? Đó lại là 1 bi kịch tiếp theo... Chao ơi... Điều đáng sợ nhất,là khi cô đơn,con ngừơi rất dễ nhầm lẫn và thiếu sáng suốt trong tình cảm, chỉ cần những lời dịu ngọt, những lời ru ngũ là rơi tự do. Điều đáng sợ thứ hai, là khi cô đơn, ta thấy rung động trước ai đó (rung động mà không phải là tiếng sét - coupe de four), ta bày tỏ và bị từ chối, thất vọng tột cùng và lại càng cô đơn gấp nhiều lần...

Lẻ nào cuộc đời chỉ là những bi kịch triền miên như thế nhỉ ? Hỏi mà không tự trả lời được, và chỉ có thể tự trả lời bằng những cái giá rất đắt - bài học của chính cuộc đời mình. Có lẻ vì vậy, mặt trời không thể nào ngũ yên, mặt trời luôn tự đốt cháy mình và lắm khi trogn quá trình tự đốt cháy ấy, mặt trời toả ra những bức xạ làm bỏng rát trái đất !!!

"Mặt trời đã ngủ yên, xin mặt trời hãy ngủ yên, nguời hãy nhớ mang theo hành trang, qua khung trời vắng chân mây địa đàng, nguời hãy nhớ , hãy nhớ hoài..."

Mình biết ơn anh Sơn vì bài hát này, vì tìm thấy mình trong đó...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG