"Kiếp nào có yêu nhau, thì xin hẹn đến mai sau... Em ơi, em đâu rồi, anh ơi, anh đâu rồi... Đừng nhìn nhau nữa em ơi..."
Đòi đoạn 1 ca khúc và nó sống mãi với thời gian. Bài hát này mình nghe lần đầu tiên năm 12 tuổi, kinh chưa , thì nghe ké với bà chị ấy mà, và mê nó luôn. Hồi đó, là nghe lần đầu do Thái Thanh hát. Cô này giọng hát vượt thời gian và cũntg lảng mạn vô cùng. Ấy là do hồi xưa sống cách nhà cô ấy 2 cái xóm, nghe mấy bà chị lê la với nhau lỏm bỏm là thế. Nhưng Thái Thanh hát thì tuyệt quá, và từ năm 13 tuổi bắt đầu để dành tiền mua Tape Shotgun có Thái Thanh hát. Có 1 huyền thoại về Thái Thanh, đó là chất giọng của cô ấy rất siêu, đi hát ở các phòng trà như Đêm Màu Hồng, cô ấy không cần kèn chuẩn để ban nhạc lấy tông, mà ban nhạc phải dựa theo xướng âm nốt La, Sí của cô ấy để lên dây đàn...
Sau này thì Cô ấy đã lớn tuổi, chất giọng vẫn tốt, vẫn hát được nhưng âm vực thiếu độ vang, luyến láy đã cứng , âu cũng là quy luật của thời gian mà thôi. Thế là chuyển sang mê Khánh Hà, Khánh Hà hát không siêu như cô T.Thanh, nhưng âm sắc tình cảm khi diễn đạt thì thê thiết hơn, thê thiết nhưng không nức nở như T.Thanh, thế mới chết... Nhất là xem cái DVD gi ấy quên tên rồi, Khánh Hà mặc áo dài đen, quấn khăm voan đen, cảnh quay hát ở giáo đường nào đấy của nuớc Mỹ... Xem mà rũ ruợi cả tâm hồn và mất ngũ ...
Mất ngũ vì ký ức ùa về...
"J'ai cuelli ce brin de bruyere
Tu es pris l'autome est morte..." (Apollonaire)
Ta ngắt đi 1 chùm hoa thạch thảo - Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi... Hoa thạch thảo màu tím ngăn ngắt, tím phớt xanh man mác như là 1 trời thu lảng đảng... Phạm Duy phổ nhạc từ 1 bài thơ của nhà thơ Pháp Apollonaire, bài thơ đã làm say mê 1 thời tuổi trẻ của dân Pháp, và cũng làm đắm đuối cả 1 thế hệ thời của mình. Hồi đó năm 16 tuổi nghe Julie Quang hát là đã bị hớp hồn rồi, sau này nghe Elvis Phương hát thì cáng điêu đứng hơn, vì tiếng hát của Elvis Phương ấm mà vang, thanh mà không chói như Julie, rồi, khi nhìn thấy cánh đồng hoa thạch thảo ở Đà Lạt thì mình mới tạ ơn bài thơ và bài hát đã tôn vinh 1 loài hoa đồng nội đơn sơ mà sang cả.
Và , nghĩ về mình "Mở lòng ra với những cánh rừng - Là anh, khói lam chiều làng đảng - Nghìn nhớ năm nào tình cổ thụ - Gã từ quan khóc động hoa vàng..."
Tình cầm , tình thua, có lẻ là vậy, vì kiếp nào có yêu nhau...
"Chùa xưa tan vào mây trắng
Chữ Thầy con vẫn cầm theo..."
Năm kỉa năm kia, ngày Lễ Vu Lan, đi chùa, tìm mua được 2 điều thú vị trong triển lãm thư pháp, đó là bức trướng nhỏ có 2 câu thơ này và 1 bức có 4 câu viết về Mẹ.
Mua mà rưng rưng vì nó hợp với lòng, nhất là năm ấy, còn được cài hoa hồng trên áo, dù Mẹ đang nằm trong bệnh viện cấp cứu. Chắc là đấng thiêng liêng đã minh chứng lời nguyện, nên Mẹ khoẻ lại và sống được thêm 2 năm nữa.
Chùa xưa tan vào mây trắng, chữ Thầy con vẫn cầm theo... Chữ của Thầy, nhân-lễ-nghĩa-trí-tín, và thiện nữa, con cầm theo làm hành trang trong suốt cuộc đời, nhưng chùa xưa đã tan vào mây trắng, Thầy viên tịch về cõi Như Lai...
Mang lời Thầy dạy, con vẫn sống hướng thiện. Có khi nào lầm lỡ điều gì, con vẫn hối hận suốt 1 thời gian dài.
Nhưng Thầy ơi, chữ dục, chữ tình là nợ nhân sinh, con đành tạ lỗi vì không sao diệt được dục và tình... Chữ tình nặng quá Thầy ơi, hơn 20 năm con chạy trốn như 1 cuộc đào thoát để nguời ấy an lòng mà cưới vợ làm trọn chữ hiếu. Con giết mình, quay đi để thấy mình không là mình... Nhưng không giết được nguời ấy trong lòng con !
Trăng.
Chắc sẽ là ngớ ngẩn nếu khoe với ai đó rằng tối hôm qua mình đã thức để ngắm trăng !
Trăng, nhất là đêm rằm , trăng tròn đẹp lộng lẫy lắm, nhất là đêm ấy không mưa, nghìn sao thắp nến lung linh, lung linh và lung linh huyền hoặc. Ngày xưa, xem cái phim Camello, cứ chết sửng khi xem tới cái cảnh đôi tình nhân vương giả tìm nhau giữa rừng trong trăm nghìn ngọn nến lung linh, lung linh và huyền hoặc, như nghìn sao ...
Lại có cái tích rằng, nguời xưa đốt đuốc giữa ban ngày đi tìm tri kỷ ! Sao lại nhọc lòng thế hở nguời xưa ? Khi mà từng đêm, nghìn sao lung linh cùng trăng ảo diệu, nhưng có bao giờ, chưa bao giờ thấy sao đi tìm và tác hợp nhau, và chỉ là nghìn năm đơn độc một vầng trăng , chỉ là ức triệu năm 1 quần thề thiên hà đơn lẻ !!!
Mình biết mê bầu trời đêm từ nhỏ, từ thuở đi BoyScout, đêm đốt lửa ca hát bập bùng, lửa tàn, trùm chăn nằm quanh đống lửa, và ngắm sao trời, ngắm trăng, nói khẻ cùng nhau. Đẹp lắm, thú vị lắm, và nhớ mãi không quên, mãi mãi trong ký ức.
Trong bóng đêm, những đốm lửa trại đã tàn lập loè tí tách, những khuôn mặt người nhoè nhoẹt, những khuôn mặt bạn bè yêu thương, không nhìn rõ mặt nhau nhưng nhìn rõ tâm hồn nhau, thấu thị hết cả tấm lòng. Đó có phải là 1 loại hạnh phúc mà mình đã không cảm nhận được hết của 1 thời niên thiếu và trẻ trai ???
Chỉ duy nhất có 1 đêm trăng đớn đau, đêm trăng của 5 năm truớc, mình ngồi bên balcon của khách sạn nằm sát biển, sóng biển rạt rào, nghìn sao quay cuồng, vầng trăng nghiêng ngã, và đêm ấy không thể quên đựoc, vì đêm ấy, trăng đỏ như máu !!!...
Có nên tiếp tục níu kéo tình cảm nữa hay không ? Hay là cứ tha thứ để rồi cứ đau khổ lặng thầm ? Và, đêm ấy, biển - sao - vầng - trăng - máu... đã cho mình 1 quyết định sau cùng, tuyệt tình....
Tương tư,
Cái từ này hồi nhỏ thấy sến làm sao ấy, nhất là khi xem cái vở cải lương "Trường Tương Tư", cứ bụm miệng cuời khi thấy mẹ ngồi xem TV mà khóc sụt sùi.
Có lẻ mỗi chặng đường, mỗi quảng đời, có 1 sự chiêm nghiệm riêng, có phải vì vậy mà kho từ vựng tiếng Việt mới có cái từ "Lứa tuổi" ?
Ai không có 1 thời thơ ấu, ai mà không có 1 thời trẻ trai... Nói gì thì nói, mình rất thích ca từ bài hát "1 đời người, 1 rừng cây" của Trần Long Ẩn, chất thơ, chất triết lý quyện với nhạc đã làm nên điều tuyệt diệu, chỉ tiếc 1 điều, đó là không có ca sĩ nào định danh tên tuổi được bài hát này, ai hát cũng được, ai hát cũng nghe tàm tạm, nhưng cái kiểu như chỉ Khánh Ly mới hát hết hồn trong "Diễm xưa", Thanh Tuyền trong "Nỗi buồn hoa phượng", Chistophe trong " Mal" thì không ai làm được điều này trong " 1 đời người, 1 rừng cây", tiếc là vậy...
Cỏ tương tư,
đứa bạn hỏi mình sao lại là "cỏ tương tư" mà không là "Buồn tương tư - tình tương tư..." ? Làm sao trả lời được , vì mình chỉ viết khi mình buộc mình phải viết, viết để trãi ra, và để nhẹ bớt, cho nên, mỗi lần viết là mình viết 1 mạch, và, hút thuốc rất dữ.
Cỏ tương tư, cái tựa nó bật ra sau khi viết là thế, chẳng có 1 chút phân vân, đắn đo hay lựac họn gì cả !
Và, cỏ tương tư. có lẻ 1 phần nào cũng là do khói thuốc, biết sao được, vì khi rít khói, ngón tay ám vàng, thì mình lại thấy nhẹ lòng hơn...
Để, gói cho mình dúm cỏ tương tư , chỉ cho riêng mình-tình-sầu....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét