Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

Lìa xa em, lòng anh bão tố (April 04, 2009)

Photobucket

.

.

Những ngày lìa xa em, trong lòng anh bão tố…

Bão tố đấy em ơi…

Mấy hôm rày, lòng anh cứ bời bời, rát lắm chứ sao không hả em ? Anh nào ngũ được, khi những kỉ niệm êm đềm cứ quay về trong anh, khi mà thành phố này quá rộng để lạc mất nhau và cũng quá hẹp khi đi đâu cũng thấy dấu chân của kỉ niệm ?

Nhưng nơi mình đã qua, những chốn mình hẹn hò – Ký Ức – Hoàng Hải – Trúc Lâm… Làm sao không bồi hồi khi chỉ vô tình luớt xe qua những nơi này em ạ. Anh thảng thốt và trái tim run rẩy, khi nghĩ rằng em đang chờ anh trong đó, với nụ cuời tươi hạnh phúc, với cái siết tay nồng ấm đón anh…

Đã 2 lần, anh vào Ký Ức, ngồi nơi ghế cũ, ly café đắng chát đến không ngờ, đời hư ảo đến thế sao ? Tình ta ngang trái đành vậy sao em ?

Thú bảy, anh theo chân mấy đứa em trong net đến tu viện Chơn Như nghe thuyết pháp, pháp thì tịnh mà lòng anh bão tố đớn đau. Thanh thản trong trong pháp nhưng làm sao rũ bỏ đựơc em trong đời ! Lìa xa nhau , em có biết anh tự cắt lòng mình bằng những vết dao đau đớn, nhưcon chim ẩn mình trong bụi mận gai, cất tiếng hót bi thương truớc khi lao mình vào gai nhọn, kết liễu một cuộc tình !!!

Thành phố quá tù túng, lâu lắm rồi anh chưa gặp lại khoảng trời xanh mênh mông như thế trong chuếyn đi này. trời rất xanh trong buổi sớm, mây rất trắng bồng bềnh, bòng bềnh, để tim anh trôi về đâu ? Đi nghe thuyết pháp, mà sao trong tâm trí anh cứ lởn vởn những nỗi nhớ về em. Vùng đất này là nơi em đang sống, bầu không khí này anh đang hít thở cùng em. Cái nắng Tây Ninh nghe em kể mà anh chưa bao giờ hình dung được, để hôm nay cảm nhận trong quay quắt xé lòng…

Tâm không tịnh thì pháp sao thông ? Nợ hồng trần cuồn cuộn kéo anh đi trong bão tố mùa này, em ơi….

Các em trong đoàn cứ thắc mắc vì sao anh hay hỏi đến Trảng Bàng là đã đến Tây Ninh chưa hay còn bao xa nữa ??? Anh không thể giải thích cho các em được vì sao anh hỏi hoài câu hỏi đó, cũng như anh đã từng bảo em - Đừng bao giờ em hỏi, vì sao anh yêu em !

Buổi chiều, mây trời vần vũ như trời cũng hiểu lòng anh đang bão táp. Anh trở về…

Tới ngã ba Trảng Bom, bất giác anh quay đầu xe ….

(Ở những ngã ba của con đường – và cuộc đời – anh hay làm những điều rồ dại, khi mà trí óc anh im lặng và trái tim anhthôi thúc bắt anh làm.).

Phía truớc là huớng về thành phố, quay đầu xe, Anh nguợc về Tây Ninh, chỉ với nỗi khát khao là chỉ để thấy em, cho dù anh phải giấu mặt.

10 cây số, 20 cây số, 30 cây số… Những cột mốc trên đuờng cứ lạnh lùng luớt qua tầm mắt anh. Mưa ầm ập đổ xuống bất ngờ, anh tìm chỗ trú mưa và run cầm cập. Trong cái lạnh và buốt giá cô đơn của nỗi nhớ em, anh tủi hờn để nhận ra rằng đừng nên làm như thế nữa, để làm gì, để em đau và anh cũng đau gấp bội phần.!!!

Về, thôi anh về em ạ, anh nói thầm dù biết rằng em chẳng nghe lời anh đuợc.

Những ngọn đèn vàng trên quốc lộ 22 đã bắt đầu thắp nến hai hàng như khóc cùng anh trong tê tái đến tột cùng…

Em ơi….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG