Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Còn sót tầm xuân

“Ngày nhà em pháo nổ,

anh cuộn mình trong chăn

như con sâu làm tổ,

trong trái vải cô đơn…

…Ôi nhấp chén hư vô…”

Thật sự là ngày em cưới vợ, tôi gần như chết rồi, tay cứ cầm tấm thiệp hồng báo hỉ, mà tôi không tha thiết gì nữa cuộc đời này. Dẫu biết rằng tôi đã đoạn tình với em, tôi bắt em hứa phải quên tôi đi và không bao giờ tìm tôi nữa, để quay về làm tròn chữ hiếu với cha mẹ khi em là đứa con của giòng họ trưởng tộc.

Tôi giết mình, em nào có biết, tôi giết em , tôi chết nghìn lần. Em hận tôi mà em nào có biết, tôi giết tình và tôi chết thiên thu. Đành vậy thôi, tôi không thể nào hạnh phúc bên em khi tôi đã hứa với cha mẹ của em, cha mẹ em nào biết tôi yêu em tha thiết, cha mẹ em nào biết em yêu tôi còn hơn bản thân mình.

Từ dạo ấy, tôi vẫn dõi theo từng bước của em, em cứơi vợ mà đốt mình trong từng cơn say, em say, tôi còn đau hơn cả em. Em muốn quên , tôi làm sao không nhớ em cho được…

Tôi tiếp tục đi tìm, nhưng không ai có thể thay thế em trong trái tim tôi, em luôn chiếm một góc trong trái tim tôi, em nghiền nát nó, tim tôi toé máu biết bao đêm rồi. Không ai có thể làm cho tôi quên em được…

Duy Quang trong “Chuyện tình buồn “ chỉ có 5 năm, tôi đã xa em và mất em bao nhiêu năm rồi nhỉ ? Mười năm, hai mươi năm, không , đúng là vừa tròn hai mươi ba năm. Hai mươi ba năm đủ để một đứa trẻ trưởng thành, hai mươi ba năm mà tôi cứ ngở là ngày hôm qua. Cái buổi trưa năm ấy, em gọi tôi xé lòng , vở toang không igan một khúc sông cháy nắng, khi tôi bước lên chuyến đò trở về thành phố, và mãi mãi xa em…

Thằng bạn cũ biết chuyện chúng mình, giả vờ nói bâng quơ, em bây giờ mập lắm, em không hạnh phúc vì vợ em không chung thuỷ… Tôi gần như chết lần nữa em có biết không . Nó bảo bụng bự vì bia bọt triền miên chán đời, tôi đau lắm em biết không ?

Trong tôi, tình yêu em mãi mãi dài theo năm tháng, thân thể cường tráng của em thờithanh xuân hai đứa vẫn cháy bỏng trong từng giấc mơ hằng đêm của tôi, ơi, bờ môi mọng, gương mặt chữ điền, làm sao tôi quên, hả em ? Đôi mắt tôi, em vẫn đắm đuối nhìn và trêu là mắt con trai gì mà như mắt bồ câu, đen huyền, ướt át, em vẫn thường ve vuốt cánh mũi tôi, trêu rằng , tôi lai mấy đời mà sóng mũi đẹp thế !

Làm sao tôi quên ? Hay chỉ là suốt cả cuộc đời, tôi chỉ là người hái muộn tầm xuân, nhánh tầm xuân mà nghịch cảnh của đời đã mang em rời xa tôi, mãi mãi, em ôi…

Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG