" Đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi..." (Trịnh Công Sơn).
Nghĩ rằng mình đã vuợt qua được nỗi đau, nghĩ rằng mình đã cứng cỏi hơn nhiều sau gần 2 năm Mẹ bỏ đi về miền miên viễn.... Thế mà nước mắt cứ trào lên, âm thầm lặng lẽ trong xúc cảm không thể tả thành lời được trong đêm nay... Tiếng hát ca sĩ Ánh Tuyết nghẹn ngào, Ánh Tuyết cũng rơi lệ, nghệ sĩ Kim Cương thì gần như khuỵu xuống và tựa vào vai Đoàn Khoa.... Khán phòng nhà hát lớn Thành phố im phăng phắc, hầu như toàn bộ khán giả hoá đá, đâu đó, những giòng nước mắt lăn dài trên gương mặt, trên sân khấu, chỉ còn tiếng rì rầm của giàn hợp xướng như 1 lời kinh cầu và làm nền để những đứa con KHÔNG CÒN MẸ trãi lòng ra theo tiếng hát nghẹn ngào của Ánh Tuyết.... Và, những đoá hồng trắng lung linh trong ánh nến, 1 thảm hồng trắng trãi ra như màu nguyệt bạch, long lanh, lay động theo rừng nến.... Tim tôi thắt lại, không thể chịu đựng được nữa rồi, và cứ thế, nước mắt tuôn dài. NHỮNG BÔNG HỒNG TRẮNG CHO NHỮNG AI KHÔNG CÒN MẸ...
Tôi biết rằng những giọt nước mắt này sẽ thắm đẩm đóa hồng trắng cài trên áo suốt quảng đời còn lại...
" Đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi..."
Tôi biết rằng mình sẽ làm 1 kẻ lữ hành cô độc trong cái kiếp đồng tính khốn khổ này, sẽ không còn 1 điểm tựa nào về tinh thần trước những dối lừa xảo trá, những gục ngã mất mát trong cuộc kiếm tìm cho mình 1 tình yêu đích thực và duy nhất NHƯ 1 CON NGƯỜI.
Ngày xưa, khi vấp ngã hay đớn đau, tôi cam chịu 1 mình, Mẹ không đoán ra, nhưng chăc chắn là từ trái tim của 1 người mẹ, Mẹ hiểu con của Mẹ đang đớn đau, chỉ cần Mẹ cầm tay và hỏi nhẹ " con sao vậy ?", chỉ cần 1 ánh mắt Mẹ nhìn đau đáu dõi theo mình, chỉ cần Mẹ vuốt nhẹ mái tóc ... Là mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và tôi biết rằng mình có thể vuợt qua được tất cả, tôi phải đứng vững, sống vững vàng trên đôi chân của mình, vì, trên hết tất cả, tôi biết rằng tuổi già của Mẹ đang nương tựa vào đôi vai của tôi.
" Đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi..."
Đến 1 lúc nào đó, đến 1 tuổi nào đó, đến 1 thời điểm nào đó, tôi tự hiểu rằng trên tất cả mọi bất hạnh của cuộc đời, bất hạnh lớn nhất là MẤT MẸ... Khi lê gót theo hư ảo những cuộc tình, khi cắn môi đến bật máu vì hiểu rằng mình chỉ là 1 trò chơi trong bàn tay của nhục dục người khác, khi bị chà đạp bởi lòng ngừơi vì tranh nhau miếng cơm manh áo và quyền lợi... Tôi gục ngã và rồi tôi tự làm lành vết thương của mình để đứng dậy và đi tiếp vì tôi biết cuộc đời là như vậy, là phù hoa và cả đớn hèn. Đứng dậy để gạn đục khơi trong, như 1 nguời đãi cát tìm vàng, tôi tạo cho mình những niềm hy vọng mới để mà sống và để Mẹ không tủi hổ khi có ai đó nhục mạ Mẹ bằng chính đứa con của mẹ...
Nhưng, hôm nay tôi mới biết, nỗi đau mất Mẹ không thể nào lành được, mãi mãi...
" Đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi..."
Và tôi cũng biết, tôi chỉ có thể tự xoa dịu nỗi đau ấy bằng những ký ức về Mẹ, Mẹ vẫn sống và sống mãi mãi trong trái tim tôi, đến hơi thở cuối cùng...
" Đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi..."
Cám ơn chị Kim Cương, Đêm nay chị làm chương trình để tôn vinh Mẹ của chị - Nghệ sĩ Bảy Nam - sự báo hiếu ấy của chị tôi tin là có sự chia xẻ và làm ấm trái tim của những đứa con còn Mẹ và không còn Mẹ. Có những giọt nước đau đớn nhưng ngập tràn trong hạnh phúc ở trái tim của những đứa con yêu Mẹ. Có những mất mát vô cùng không gì bù đắp được như mất Mẹ, nhưng mất mát ấy luôn có giá trị vĩnh hằng trong trái tim của những đứa con... Tôi tin là chị Kim sẽ hạnh phúc đêm nay và Mẹ của chị sẽ mỉm cuời từ trên cao với chị... Tôi cũng tin rằng tôi khóc vì nổi đau mất Mẹ khi xem chương trình báo hiếu của chị, nhưng trái tim tôi ngập tràn hạnh phúc và tôi biết rằng Mẹ của tôi cũng mỉm cuời với tôi đêm nay, vì tôi tin, cho đến phút cuối cùng của Mẹ, cuộc sống của tôi chưa làm đau lòng mẹ lần nào....
" Đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi..."
Và, hôm nay tôi mới biết, nỗi đau mất Mẹ không thể nào tôi tự làm lành được, mãi mãi...
Có những điều mà mỗi ngày qua mình không để ý, những điều rất nhỏ nhặt của thường nhật cuộc sống. Lắm khi trở thành 1 thói quen, nó cứ diễn ra đều đặn và trở thành tẻ nhạt, như cái cần có và phải có tất yếu của cuộc sống.
Để rồi, khi mất đi, mình sẽ thảng thốt nhận ra nó quý giá đến dường nào và sự nuối tiếc ân hận sẽ đeo đuổi mình suốt quảng đời còn lại.
"Quê hương mỗi người chỉ một - như là chỉ một mẹ thôi..."
Lần đầu tiên khi nghe ca từ này, tôi chỉ cảm nhận được cái hay và đẹp của nhạc điệu và ca từ, nhớ, nhớ mãi. Nhưng tôi chỉ bật máu trong lòng khi nghe lại bài hát và ca từ này 2 ngày sau khi Mẹ đã hoả thiêu... Sâu sắc và đau đớn khi tôi nhận ra cái chiều sâu của từ " MỘT" và " CHỈ MỘT MẸ THÔI". Tôi biết rằng vĩnh viễn từ lúc ấy, tôi không còn có được tình mẫu tử thiêng liêng nửa trên cõi đời này...
Ngày tôi 17 tuổi, để đối đầu với 1 nhóm anh chị trong trường hăm doạ đánh hội đồng dằn mặt vì ghét tôi học giỏi, vẽ đẹp. Tôi lén lấy cây súng pháo hiệu Pilot của ông anh thủ trong cặp và tự nhủ sẽ chơi tới bến cho rõ mặt thằng nào hèn hạ. Khi Mẹ biết tin, Mẹ chạy lên trường lúc tôi đang dàn hàng ngang đối mặt với chúng nó ở cổng trường. Mẹ lăn xã vào mắng chửi chúng nó ỷ đông ăn hiếp người thế cô, các anh thì hăm doạ, thách đố chúng nó dám động tới tôi. Kéo tôi về đến nhà, Mẹ yêu cầu tôi nằm xuống và cứ quất cho tôi 1 trận đòn. Cắn răng chịu đựng vì tôi biết Mẹ đang giận lắm và tôi cũng nghĩ tôi chẳng làm gì sai khi đương đầu với chúng nó. Chỉ đến khi Mẹ buông roi, bật lên tiếng nấc và nói "con đánh lại tụi nó hay không ? Hay là con bắn tụi nó bị thương để rồi mang tù mang tội, mang thương tật, hủy hoại tương lai của con ?"... Tôi bật khóc, Mẹ cũng bật khóc...Tôi khóc không phải vì roi đòn đau đớn mà tôi khóc vì sự thiển cận ngốc nghếch của mình đã làm đau lòng Mẹ, tôi cũng hiểu ra rằng Mẹ ít nói, hay la rầy nhưng lòng Mẹ thương tôi biết bao...
Ngày Mẹ nằm 1 chỗ, sau bao nhiêu năm thủy chung tần tảo thay chồng mất sớm nuôi dạy đàn con tới ngày khôn lớn, những vất vả của năm tháng đã dồn lại và phát sinh đủ chứng bệnh nơi tấm thân tiều tuỵ của Mẹ. Tuổi già, sức yếu, lú lẩn , bệnh tật... những giây phút hiếm hoi không đau đớn vì bệnh, những giây phút hiếm hoi tỉnh táo, Mẹ cứ gọi hết đứa này tới khác để dặn dò. Riêng tôi, Mẹ luôn dặn 1 điều duy nhất " Mẹ già rồi, sống chết là lẽ thường, con đừng quá lo lắng hay tham lam làm việc kiến tiền lo cho Mẹ mà đổ bệnh con à, con nhớ lời Mẹ dặn, đừng tham lam hay ăn cắp của công mà phải mang tù tội như thằng L con bà Tám mà làm nhục Mẹ nghe con...".
Tôi nào biết rằng đó là những lời trăn trối của Mẹ vì với niềm tin của 1 đứa con bằng hết sức lực của mình và bằng những lời nguyện cầu đến đấng thiêng liêng, tôi cứ nghĩ rằng rồi sẽ lo được cho Mẹ khoẻ lại, sống thêm vài năm với con với cháu.
Tôi cũng không hề biết rằng, lúc tôi bước ra cửa đi công tác cũng là lần chót tôi còn nhìn thấy Mẹ cuời trên cõi đời này, xỏ chân vào giày, Mẹ còn ngoắc tôi lại, vuốt má tôi và cười. Nỗ máy xe, nhìn vào nơi Mẹ nằm, tôi vẫn còn nhìn thấy Mẹ cười và vẫy vẫy tay với tôi.... Mẹ ơi, nếu con biết đó là lần chót con còn nhìn thấy Mẹ trên cõi đời này thì không ai, không nhiệm vụ nào, không thế lực nào, không có điều gì có thể ngăn cản con ở lại với lần cuối cùng với mẹ được, dù chỉ là để nhìn Mẹ thanh thản ra đi... Tôi cứ ân hận và tự trách mình mãi cho đến bây giờ, và có lẽ là mãi mãi, dù rằng tôi biết mình không có lỗi trong việc này. Tôi chỉ muốn có mặt trong giờ phút cuối cùng của Mẹ, nhìn Mẹ lần cuối cùng trước khi Mẹ ra đi về cõi vĩnh hằng...
Mùa báo hiếu lại đến, tôi cứ ray rứt mãi vì điều này, dù tôi biết rằng, ở nơi nào đó trên cao, Mẹ sẽ không bao giờ trách tôi vì điều này...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét