Anh sẽ đi tìm lại chút hương xưa
dẫu là muộn một tình yêu thanh khiết
Em cứ mãi là vầng trăng biêng biếc
ở hai đầu nỗi nhớ hút trong mưa…
Hai hôm nay, quá khứ cuồn cuộn trở về. Có lẻ mùa áp thấp nhiệt đới, mùa bảo giông quay tròn tăm tối, mây đen cứ u ám che khuất mặt trời. Và mưa, mưa như trút nuớc , mưa xối xả , mưa từ ngày này qua ngày khác…đã làm ảnh huởng tới tâm lý , kể cả sức khoẻ. Mấy bà chị cứ than nhức mỏi, nhức mình vì thời tiết ẩm ướt, vào cơ quan thì mấy ngừơi già ai cũng mày chau ủ dột cũng vì nhức mình nhức mẩy. Tuổi của gió heo may, khi cái ngưỡng hưu đang lấp ló thấp thoáng đâu đó sao mà thê thiết quá !
Tôi có một chị bạn, về hưu có mới vài tháng mà cứ nhớ cơ quan củ, chị bảo, mỗi sáng đều thức dậy sớm, giật mình nhìn đồng hồ vì sợ trễ giờ, ngồi bật dậy rồi mới oà ra là mình đã về hưu rồi, và bần thần cả buổi sáng… Có lẻ là thói quen đã ăn sâu vào tâm thức, mấy mươi năm làm việc, công chức tăm tắp giờ giấc khó mà gột rửa đi trong vài ngày, vài tháng, thậm chí cả vài năm. Ông anh lớn trong nhà, cũng mới về hưu 2 năm nay, ở không, buồn chân , buồn tay, thèm giao tiếp, thế là đi rinh lỉnh kỉnh đủ thứ về nhà để giết thời gian nhàn rổi, nào là bể cá, nào là lồng chim, nào là giò lan…
Về hưu đáng sợ đến thế sao nhỉ ???
Quay trở về tìm lại 1 diễn đàn (forum) củ đã chết, chết nhưng vẫn tồn tại, vì 1 đứa em đã đóng tiền dài hạn cho server để nó tồn tại. Nó bảo , cứ xem như là 1 khu vuờn của ký ức, diễn đàn chết nhưng ký ức và kỷ niệm không chết, để có chốn mà anh em, bạn bè củ của 1 thuở ấy, khi nhớ về nhau mà có chốn quay về, dù có đứa còn, đứa mất… Đau thắt ruột khi nghe nó nói câu ấy, và câu ca của anh Sơn cứ thoang thoảng “ Bạn bè còn đó anh nhớ không anh, nguời tình còn đây, anh biết không anh, vườn cỏ còn xanh, mặt trời còn lên, khi bóng anh, như cánh chim, chìm xuống…”
Quay trở về diễn đàn củ, thảng thốt để nhận ra mình, sao thời gian ấy, mình đớn đau duờng thế, quay quắt duờng thế ! Ngồi tỉ mỉ thử đọc lại những gì mình đã viết và đã post trong diễn đàn, hởi trời, hơn 300 bài thơ ! Những bài thơ vắt từ máu trong trái tim, viết cho mình và cho bè bạn, để đọc, để xẻ chia và để không bao giờ cho gởi đi đăng trên bất cứ trang báo nào. để làm gì, không cần thiết. Vì viết chỉ để cùng nhau đồng cảm, cùng ngậm ngùi cho 1 kiếp , 1 thân phận làm nguời…
Quay trở về, và nhớ, nhớ thiết tha, bạn bè , anh em củ , tất cả đâu rồi ? Quý thì đã siêu thoát sau cơn bạo bệnh, Adiemustdie thì đã an phận trong nghĩa vụ làm chồng làm cha, Jungle D. thì không biết có còn giữ được chút hạnh phúc hiếm hoi hay không , K thì vẫnnhư mình, đi tìm, tìm mãi 1 hạnh phúc chung thuỷ trong cái hổn mang của thế giới này … Và S. đứa em thương nhất vẫn còn tin tức của nhau, nhưng nó đang đốt đời như 1 cuộc trả thù…
Hạnh phúc ! Tồn tại hay không tồn tại. Như là một quỷ đạo không có điểm kết của con người, một quỷ đạo bất biến và vô cực mà mỗi con nguời đều luôn trăn trở với chính mình , để đi tìm câu trả lời cho chính mình trong cuộc đời này…
Nhớ vô cùng, diễn đàn ơi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét