Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Khúc thuỵ du

Khuc' Thuy. Du

(1).
Thụy ơi và tình ơi...
Đừng bao giờ em hỏi, vì sao anh yêu em.... vì sao vì sao....?

Chép, Anh Bằng viết bài này hay quá . Ai hát bài này cũng hay, có bà chị sắp sửa lên chức U 60 hát cũng hay kinh không kém gì ca sĩ.
V, tao nhớ mày, nhớ lúc mày lên sân khấu hát với nhau và chọn hát bài này. Thấy thương quá, hát phải lấy kính lão ra mà dòm lời cho rõ. 2 thằng G chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, khi mày chọn hát bài này, tao biết thằng nhóc ngồi nghe sướng mê tơi. Càng thương hơn vì già mà chơi trống bỏi. thương quá là thương, thằng bạn nối khố à... Kệ, tao không bao giờ xiên xỏ hay dè bỉu mày đâu, cứ về, cứ yêu, cứ đi chơi cho thỏa thích để rồi bay đi lại trở về kiếp con tằm nhả tơ, cày ải nới xứ người. Có chăng, đôi lúc ngậm ngùi cho mình và cho bạn bè. Kiếp này khổ quá, đứa nào cũng nói, chắc kiếp trước lang chạ lăng loàn như Kiều nên nên kiếp này mới phải chịu đọa đày làm G để trả nợ đời...
Ừm, Thụy ơi và tình ơi... Tình sao dịu vợi, thế nên đừng bao giờ hỏi, vì sao tôi yêu em, đừng hỏi, chỉ yêu và yêu cho hết khoảng thời gian sống. Nói mới nhớ, thằng S hay cứ trách sao anh cứ đốt mình khi yêu, nó trách mình và rồi quay ra trách bản thân, rồi khó hu hu, rồi cười sằng sặc như con điên. Có sao đâu S. thà đốt mình khi yêu để được yêu cũng là 1 thứ hạnh phúc, ngắn hay dài, thiên thu hay tích tắc trong 1 khoảnh khắc sát na nào đó cũng là hạnh phúc. Anh sống như thế, Em đừng sợ, cứ sống như thế, đừng chối bỏ chính mình để rồi em lại tự dằn vặt với chính mình. Cứ nghĩ là đã yêu, đốt mình vì yêu, để cháy thành hạnh phúc. Ôi giào, đừng cải nhé, có ai định nghĩa được hạnh phúc rõ ràng chưa nào, vậy thì, cứ hạnh phúc theo cách của mình, cuộc sống ngắn ngủi quá mà. Em cũng hay tâm sực và trách sao anh cứ mê muội khi yêu, không phụ ai mà chỉ toàn là thiên hạ phụ mình, để rồi, cứ thở dài sườn suợt như khỉ già mỗi lần chat, như con điếm thúi hết thời, hahaha.... Chẳng sao cả, gậm nhấm nỗi buồn, nhấm nhá kỷ niệm cũng là 1 thú chơi, đúng chứ? Chẳng thế mà có người đã nói là "THÚ ĐAU THƯƠNG" cơ mà, right ?

(2)
Anh là chim bói cá
em là ánnh trăng ngà....
vì muôn trùng chia xa....

Choa, hay hết biết, đơn giản mà rất thâm thúy. Người xưa trách nhau " sao anh múc ánh trăng vàng đổ đi !", trách khéo 1 tấm chân tình không nhận ra, chỉ đến khi mất mát mới đau đớn và dằn vật mình -> sao anh múc ánh trăng vàng đổ đi.! Ông Anh Bằng lại viết ám ảnh hơn, anh chỉ là con chim bói cá, cứ săn mãi như "bóng chim tăm cá", còn em thì như ánh trăng vàng, chỉ là ảo ảnh, tưởng có đó, đâm nhào xuống mới hay đó chỉ là 1 ánh trăng trên mặt hồ. hic hic, rồ dại quá, thế mà vẫn cứ đâm nhào, thấy là nhào vô. Ánh trăng đẹp quá mà, cho nên, vì muôn trùng chia xa, cho nên, đường dài hạnh phúc - cầu chúc cho người ( cái này của Phạm Duy nhá).

Nói mà nhớ quá là nhớ ánh trăng trên biển duyên hải T. ơi.
Từ dạo ấy
mười tám năm rồi nhỉ,
dứt tình em,
anh làm kẻ độc hành.
18 năm đi qua, anh dứt tình để em đi cưới vợ cho trọn ý cha mẹ, những cuộc tình đi qua, sống trong anh, nhưng tình em thì sống mãi, dày vò anh những lúc có 1 mình trong đêm. Đáng sợ nhất là đến bây giờ anh mới hiểu tình đầu có ý nghĩa trong cuộc đời như thế nào. Ngày gặp lại nhau, em tay bồng tay bế chẳng khác nào như 1 bài hát của ông Phạm Duy viết , chỉ thêm 1 điều là 1 bà vợ dữ như chằng đứng bên em, hahaha, huhuhu.

(3)
Lúc trước, nghe Tuấn Ngọc hát
Khúc Thụy Du, cho là đệ nhất thiên hạ rồi. Cái giọng lạnh như tiền, mà đắm đuối như Trương Chi. Nghe mà đứt từng khúc ruột. Trời đất, "Hãy nói về cuộc đời" , làm ơn đi Tuấn Ngọc, đời ông có gì đau khổ như tụi tui hông ? mà sao ông hát như lên đồng vậy ? Hát chi làm tui sợ mà vẫn cứ nghe ông hát mỗi lúc tui buồn. Sợ quá đi chứ, ông hát mà cứ như bới móc đống tro tàn dĩ vảng của tui, tui muốn chôn nó trên mặt trăng rồi mà, rồi ông hát, nó lại hiện hình về. Mẹ ơi, "Thụy ơi và tình ơi", 1 đống tình lũ khũ kéo về làm tui ngộp thở, chết giấc và thao thức mất ngũ trong đêm. Rút kinh nghiệm, không nghe Tuấn Ngọc hát lúc sắp đi ngũ, nếu thèm nghe, chỉ nghe lúc buổi trưa thôi, có gì thì bất quá thí 1 giấc ngũ trưa, chiều cày việc như trâu là quên tuốt, quên hết.
Mẹ ơi, đêm nay ngu , lại hí hửng Play cái DVD " Nữa Hồn thương đau". Trời, tới cái bài "Khúc Thụy Du", tính bật dậy tắt mà không kịp, Vũ Khanh ơi là Vũ Khanh, ông giết tui rồi, ông hát bài này da diết quá, ông có cái Body và cái mũi lân giống T quá, ông lại lang thang trên biển lúc hát. Ông giết tui rồi, đêm nay tui không ngũ được là tại ông. Ông kéo cái ký ức của 18 năm truớc nghìn nghịt quay về là chết chắc tui rồi...
T. ơi, anh nhớ em quá, nghe nói mấy năm nay vợ chồng em bất hoà, hay cải nhau, em lại uống rượu nhiều hơn. Anh đau lắm, 18 năm, dài nhưng ngắn lắm, chỉ gặp lại nhau duy nhất khoảnh khắc 1 lần 1 buổi trưa. Nhưng 18 năm qua, em làm gì, em thế nào, em ra sao, 18 năm qua, anh đều biết hết... Chỉ cầu xin thiêng liêng " đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho người"...
T ơi....


2 nhận xét:

LÊN ĐẦU TRANG