Thứ Năm, 29 tháng 5, 2008

Là em - Là anh

Photobucket

"Kiếp nào có yêu nhau, thì xin hẹn đến mai sau... Em ơi, em đâu rồi, anh ơi, anh đâu rồi... Đừng nhìn nhau nữa em ơi..."

Đòi đoạn 1 ca khúc và nó sống mãi với thời gian. Bài hát này mình nghe lần đầu tiên năm 12 tuổi, kinh chưa , thì nghe ké với bà chị ấy mà, và mê nó luôn. Hồi đó, là nghe lần đầu do Thái Thanh hát. Cô này giọng hát vượt thời gian và cũntg lảng mạn vô cùng. Ấy là do hồi xưa sống cách nhà cô ấy 2 cái xóm, nghe mấy bà chị lê la với nhau lỏm bỏm là thế. Nhưng Thái Thanh hát thì tuyệt quá, và từ năm 13 tuổi bắt đầu để dành tiền mua Tape Shotgun có Thái Thanh hát. Có 1 huyền thoại về Thái Thanh, đó là chất giọng của cô ấy rất siêu, đi hát ở các phòng trà như Đêm Màu Hồng, cô ấy không cần kèn chuẩn để ban nhạc lấy tông, mà ban nhạc phải dựa theo xướng âm nốt La, Sí của cô ấy để lên dây đàn...

Sau này thì Cô ấy đã lớn tuổi, chất giọng vẫn tốt, vẫn hát được nhưng âm vực thiếu độ vang, luyến láy đã cứng , âu cũng là quy luật của thời gian mà thôi. Thế là chuyển sang mê Khánh Hà, Khánh Hà hát không siêu như cô T.Thanh, nhưng âm sắc tình cảm khi diễn đạt thì thê thiết hơn, thê thiết nhưng không nức nở như T.Thanh, thế mới chết... Nhất là xem cái DVD gi ấy quên tên rồi, Khánh Hà mặc áo dài đen, quấn khăm voan đen, cảnh quay hát ở giáo đường nào đấy của nuớc Mỹ... Xem mà rũ ruợi cả tâm hồn và mất ngũ ...

Mất ngũ vì ký ức ùa về...

"J'ai cuelli ce brin de bruyere

Tu es pris l'autome est morte..." (Apollonaire)

Ta ngắt đi 1 chùm hoa thạch thảo - Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi... Hoa thạch thảo màu tím ngăn ngắt, tím phớt xanh man mác như là 1 trời thu lảng đảng... Phạm Duy phổ nhạc từ 1 bài thơ của nhà thơ Pháp Apollonaire, bài thơ đã làm say mê 1 thời tuổi trẻ của dân Pháp, và cũng làm đắm đuối cả 1 thế hệ thời của mình. Hồi đó năm 16 tuổi nghe Julie Quang hát là đã bị hớp hồn rồi, sau này nghe Elvis Phương hát thì cáng điêu đứng hơn, vì tiếng hát của Elvis Phương ấm mà vang, thanh mà không chói như Julie, rồi, khi nhìn thấy cánh đồng hoa thạch thảo ở Đà Lạt thì mình mới tạ ơn bài thơ và bài hát đã tôn vinh 1 loài hoa đồng nội đơn sơ mà sang cả.

Và , nghĩ về mình "Mở lòng ra với những cánh rừng - Là anh, khói lam chiều làng đảng - Nghìn nhớ năm nào tình cổ thụ - Gã từ quan khóc động hoa vàng..."

Tình cầm , tình thua, có lẻ là vậy, vì kiếp nào có yêu nhau...


2 nhận xét:

  1. dạ em biết, nên 7 năm nay em cương quyết không làm thơ nữa chị Ba à. Vậy mà, từ độ ấy, lòng em lại thanh thản lạ lùng

    Trả lờiXóa

LÊN ĐẦU TRANG