Thứ Ba, 20 tháng 5, 2008

Hò hẹn

Ở mùa này cón đỏ màu phượng vỹ

Thắm hay phai, xao xác trả lời sao ?

...

Anh đứng chờ bóng xế đỉnh mù sương.

Ngang qua trường cũ, 2 hàng phượng già đã bừng lến sắc lửa, nhớ vô cùng thời áo trắng. Lại càng quắt quay nhớ vì cái năm cuối cùng của thời áo trắng cũng chính là cái năm đổi đời định mệnh theo vận của đất nước.

Tháng 4 định mệnh năm ấy với bao lo sợ, haong mang và cả thất vọng vì chuyến đi không thành. Tháng 5, rồi tháng 6, rồi tháng 7 và tháng 8 là những ngày bất định, nhưng nói như 1 thằng bạn đã viết trong lưu bút :

"Gằm đầu xuống mà học

cúi đầu xuống mà đi

sau lưng là nỗi nhục

trước mắt là nỗi buồn..."

Nhớ nhất là sau biến độnglịch sử ấy, trường gọi học sinh tập trung trở lại, Thầy Quân Hiệu trưởng đã tập họp đám học sinh lớp 12 để động viên "Các con hãy ráng tập trung mà học để vượt qua kỳ thi này mà có đủ sức bước vào đời, Hãy quên hết đi tất cả để chỉ học, Thầy và gia đình, cha mẹ các con đang mong đợi nơi các con điều này". Thầy nói mà nước mắt chảy dài, học sinh cũng khóc, nhưng chỉ là khóc thầm, không 1 chút nào than vản. Nhìn lại bạn bè, cả khối lớp 12 mà gom lại chỉ còn chưa đầy 2 lớp, đứa đi, đứa ở, còn và mất, chỉ biết hỏi thầm nhau và cầu chúc cho bạn của mình nếu đi thì đất lạ đón chào, nếu ở thì đất mẹ bao dung....

Rồi cũng tốt nghiệp, mà lại tốt nghiệp loại giỏi nữa chứ, bây giờ nhìn lại, chẳng hiểu sức lực nào đã trợ giúp cho mình vượt qua được kỳ thi năm ấy với những đêm trắng thức học bài, khi mà đồ đạc của cải trong nhà cứ lần lượt ra đi đến chợ trời để đổi lấy những bữa cơm đạm bạc, 3 phần gạo, 7 phần mì hay bo bo....

Mùa hè năm ấy, đỏ như màu lửa trong ký ức và mang theo suốt cuộc đời...

Và, cũng một mùa hè, nắng cháy da , tim rát bỏng , khi chia tay tình đầu. Con đò chuyển biến đưa mình trở về thành phố, mà tiếng gọi nao lòng lẫn trong tiếng nấc của người ấy đã ám ảnh giấc ngũ thảng thốt của mình 1 thời gian dài, rất dài. Và thỉnh thoảng cho đến tận bây giờ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG