Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2008

Còn sót tầm xuân

Hãy biết rằng anh là gã dại tình,

em cứ đi nếu lòng không vướng bận...

Nếu có chữ "Duyên - Nợ" trên cõi đời này, thì tuỳ duyên (như nhà Phật nói) nhưng không nợ. Cũng là không thể trói buộc vào nhau với 1 chữ tình...

Nhưng, có thể gọi là TÌNH không ? Khi lòng nhân thế khôgn còn chữ thuỷ chung , Chữ tình của mình nặng lắm, khi trót yêu ai và trao lời hẹn ước, thì mình giữ trọn vẹn cho tình ấy của mình.

Cuồng si như cháy bỏng gốc phượng già

anh đốt mình như mùa hè rực lửa.

Rực lửa, vì mùa hè năm ấy ta xa nhau mãi mãi, phải không em ? Anh cắn răng đến bật máu đôi môi khi bước chân xuống con đò trở về thành phố, đôi môi ấy đã trao cho em nghìn trăm nụ hôn ngào ngọt, cắn răng đến toé máu, để cho em an lòng mà làm trọn chữ hiếu với đấng sinh thành, cho cha mẹ có cháu nối dõi họ tộc tông đường.

và, anh cũng mãi mãi mang theo tiếng gọi nghẹn ngào của em trong buổi trưa mùa hè năm ấy. Cho đến tận bây giờ, có nhiều đêm thảng thốt giật mình trong giấc ngũ vì cứ ngỡ là em gọi anh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG