Rằng xưa có gã từ quan
lên non tìm động hoa vàng ngũ say...
Khi Phạm Thiên Thư viết tứ thơ này, là lòng trắc ẩn hay một mối u hoài về chốn xưa đã mất ? Chỉ biết là thơ đã có nhạc, và khi Phạm Duy phổ nhạc, thơ đã ngân lên tuyệt cú khúc ca.
Trời, Thái Thanh hát với tiếng sao đệm, nghe mà chết lịm vì 1 chút đớn đau, 1 chút hạnh phúc tràn dâng, và, nghìn xưa kỷ niệm ùa về. Nhưng, lạ 1 điều, mỗi khi nghe ca khúc này, mình không hề bi luỵ, mà chỉ man mác sợi buồn, sợi buồn lảng đảng tơ vương, ... Có aigọi tên 1 thứ hạnh phúc đớn đau không nhỉ ? Có không ? Mình nghĩ là có, vì đớn đau cũng là 1 thứ hạnh phúc, hạnh phúc của mất mát, của quá khứ không hề trở lại bao giờ, và cái hạnh phúc ấy có phải là sự đồng nghĩa của cụm từ " Thú đau thương" !!!.
....Tôi đốt mình trong từng ảo vọng
.... Ở hai đầu nỗi nhớ vây tôi
...Tôi chỉ là nắng xế chiều hôm
Gom nỗi nhớ dài sâu đêm vắng...
Và, nghe bài hát phổ thơ này, đến một lúc nào đó, trong đêm, mình bật ra thành lời để viết như sau :
RẰNG XƯA
Để mang vào giấc ngũ buồn tênh
rất nhiều đêm nặng nề ma mị
đêm cũng thành huyền mơ kỳ vĩ
hương nghìn hương thoảng gió mà bay.
Còn hoa vàng ru sóng tình say
tôi đốt mình trong từng ảo vọng
em lả lơi theo từng ánh mắt
ở hai đầu nỗi nhớ vây tôi.
Tình cũng giả và đời cũng láo
tôi như là mông muội u mê
và yêu như là mình có thể
bằng chính tôi nguyên vẹn vầng tim.
Tích xưa rằng lông ngổng tìm theo
là dối gian mà tin đành vậy
nên còn lại chút trong hồn ngọc
Mỵ Châu trầm một khối tình si
Tôi chỉ là nắng xế chiều hôm
gom nỗi nhớ dài sâu đêm vắng ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét