"Chùa xưa tan vào mây trắng
Chữ Thầy con vẫn cầm theo..."
Năm kỉa năm kia, ngày Lễ Vu Lan, đi chùa, tìm mua được 2 điều thú vị trong triển lãm thư pháp, đó là bức trướng nhỏ có 2 câu thơ này và 1 bức có 4 câu viết về Mẹ.
Mua mà rưng rưng vì nó hợp với lòng, nhất là năm ấy, còn được cài hoa hồng trên áo, dù Mẹ đang nằm trong bệnh viện cấp cứu. Chắc là đấng thiêng liêng đã minh chứng lời nguyện, nên Mẹ khoẻ lại và sống được thêm 2 năm nữa.
Chùa xưa tan vào mây trắng, chữ Thầy con vẫn cầm theo... Chữ của Thầy, nhân-lễ-nghĩa-trí-tín, và thiện nữa, con cầm theo làm hành trang trong suốt cuộc đời, nhưng chùa xưa đã tan vào mây trắng, Thầy viên tịch về cõi Như Lai...
Mang lời Thầy dạy, con vẫn sống hướng thiện. Có khi nào lầm lỡ điều gì, con vẫn hối hận suốt 1 thời gian dài.
Nhưng Thầy ơi, chữ dục, chữ tình là nợ nhân sinh, con đành tạ lỗi vì không sao diệt được dục và tình... Chữ tình nặng quá Thầy ơi, hơn 20 năm con chạy trốn như 1 cuộc đào thoát để nguời ấy an lòng mà cưới vợ làm trọn chữ hiếu. Con giết mình, quay đi để thấy mình không là mình... Nhưng không giết được nguời ấy trong lòng con !
"Dòng sông về biển nước trôi,
Trả lờiXóaKhi nào hóa mặn mà thôi rát lòng..."
Câu thơ nghe ... rát thật, Mây à.
Bởi vì đơn giản là hóa mặn thì rát lòng, nhưng câu thơ bề mặt thì trái hẳn, cái rát lòng nó nằm bên dưới câu chữ.
Xót thật!
dạ, cám ơn chị Ba đã hiểu và đồng cảm. Bài thơ này em làm lâu rồi, 7 năm nay em không làm thơ nữa chị ạ
Trả lờiXóa