Đọc để mà thấy những nghịch cảnh, ai đáng trách trong câu chuyện này nhỉ ? Chắc là tất cả đều đáng thương, cả ba nhân vật , những mảnh đời mà ta thấy đâu đó trong cuộc đời.
Nhưng với mình, dù đúng, dù sai, thì chàng trai trong câu chuyện vẫn đáng trách hơn cả. Không thể biện minh là anh ấy kết hôn với sự đồng thuận của cô gái, và đã nói thật với cô gái. Đồng thuận thế nào khi làm tan nát cả 1 đời của người ta thế nhỉ ? Đau lòng quá...
******************************************************************
Đêm đang chuyển mình. Ngày mai chị cưới sao không thấy vui. Chị cặm cụi với những chữ song hỷ rất lớn. Tôi đến cầm lên xem. Chị rất khéo tay. "Những việc này đã có nhà hàng làm rồi mà chị", tôi bảo. Chị lắc đầu: "Người ta làm không đẹp, mình làm cái gì cũng hơn". Rồi chị lại cắm cúi cắt. Nhìn dáng chị cặm cụi làm việc thấy tồi tội.
Anh rể bước vào. Bộ comple đắt tiền là phẳng lì. Quả thực tôi không hiểu sao anh lại đồng ý lấy chị. Anh đẹp trai, hào hoa và lãng tử. Trên khuôn mặt lúc nào cũng tươi, nụ cười thường trực. Anh có đôi mắt ướt, đa tình. Đối lập hoàn toàn với cái vẻ thô kệch, xấu xí của chị. Có người từng nhận xét vẻ mặt của chị khiến cho người đối diện không muốn bắt chuyện. Anh rể bảo chị rất nhẹ nhàng. Hình thức không là yếu tố chính để anh đến với chị. Có lẽ khi yêu người ta có đủ lý do để biện luận cho quyết định của mình. *** Sau khi đi chúc rượu một lượt, chị có vẻ mệt mỏi. Tiệc tan. Anh rể mắt long lanh chụp ảnh chung với vài người bạn, trong đó có những người con trai mà trước mặt bao nhiêu quan khách vẫn ôm vai bá cổ, tỏ ra rất ăn ý. Nụ cười trên mặt anh thật quyến rũ. Vài người chụm đầu vào nhau, có lẽ đang bàn tán về chuyện của anh và chị. Cũng có thể họ đang hoài nghi về mối tình này. Họ giống tôi, có lẽ thế. Thi thoảng anh rể đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt rất lạ, khó hiểu. Sau này chị gái bảo anh hay nhìn tôi vì tôi thường để ý anh. Chị ghen ư? Tôi không biết. Đôi khi tôi mơ hồ ghen khi so chị với bản thân mình, còn chị có ghen với tôi hay không thì tôi không biết. Nhưng đó là chuyện sau này. Hai mươi ba tuổi, không nghề ngỗng, không tình yêu. Những lúc buồn càng buồn. Tôi chợt thèm một bàn tay đẩy nắm đấm cửa, anh sẽ đứng ở cửa mỉm cười, nhìn tôi thật tình cảm với một bó hoa trên tay. Bất chợt cánh cửa bật mở, anh rể bước vào thật, trên tay cầm một bó hồng trắng, rất đẹp, rất trong sáng. Đúng y những gì tôi ao ước. Chẳng lẽ có sự trùng hợp vậy sao? Anh nhìn tôi mắt long lanh. Cảm giác một biển sâu đầy nước xâm chiếm cả đôi mắt thăm thẳm của anh. Phải công nhận mắt anh đẹp, đôi mắt ấy đáng lẽ phải là của con gái mới phải. Anh đứng đó, nụ cười nửa miệng làm tăng thêm vẻ kiêu ngạo đầy ma lực. Trong một phút tôi cảm giác thời gian ngừng trôi. Ngoài hiên, gió đẩy mạnh cánh cửa sổ, lúc lúc lại va mạnh vào tường làm tôi chột dạ. Một nỗi sợ hãi xâm chiếm tôi. Tự nhiên tôi thấy mình có lỗi với chị. - Tặng dì út. - Về chuyện gì hả anh? Anh lắc đầu cười, không trả lời. Khi ra đến cửa anh quay lại bảo: "Không là gì cả". Thật khó hiểu. Vài người con trai đến với tôi. Cũng tài năng, cũng điển trai nhưng chưa có ai đủ hấp dẫn như anh. Họ đến rồi đi không hẹn trước bao giờ. Như thực như ảo. Hình ảnh anh rể cứ xâm chiếm tôi. Chị gái về nhà một đêm cuối tuần. Trông chị mệt mỏi, làm việc nhiều và suy nghĩ nhiều chăng? - Có chồng đẹp trai nên lo à? - Tôi hỏi bâng quơ nhưng lại rất để ý đến chị. Tôi cứ sợ chị phát hiện ra điều bất thường ở mình. Chị lắc đầu: - Chưa bao giờ chị phải lo điều đó. - Vậy chị đang có mang? Chị cúi xuống, nói rất nhỏ: - Bọn chị vẫn chưa ngủ với nhau. - Gì cơ? - Đó là sự thực. Nói rồi chị cười, nụ cười méo mó. Chưa bao giờ tôi thấy chị thảm hại đến thế. Chị ngước nhìn lên trần nhà, môi mấp máy những điều gì không thành tiếng. Mấy tháng lấy nhau không ngủ cùng nhau, vì sao? Một câu hỏi qua nhanh trong đầu tôi. Phải chăng vì tôi? Tôi vẫn nhớ cái đêm mưa anh rể mang hoa đến tặng tôi. Như vừa hôm qua, như mới hôm nay. Không! Như vừa xảy ra lúc nãy. Mơ hồ lắm. Hoài nghi lắm. - Vậy những buổi tối? - Chị đi ngủ còn anh ấy chơi điện tử, cùng lắm là ngủ ở sa-lông. Tôi đã thầm ghen với chị, với hạnh phúc ngọt ngào của chị. Mỗi lần nhớ lại cảnh anh chị sóng bước bên nhau trên thảm đỏ ở khách sạn, tôi không khỏi chạnh lòng. Trong lớp tôi luôn là đứa nổi bật về sắc đẹp. Vậy mà trong suốt mấy năm đại học không có một mối tình nào cho tôi, không thể hiểu vì sao. Cô bạn thân thỉnh thoảng nửa đùa nửa thật: "Mày có sắc nhưng không có hương", và tôi tin điều đó. Ba mẹ thì bảo tôi cao số. Chị vẫn ngồi im. Hai hàng nước mắt bắt đầu rớt xuống má. Tôi nhìn sang chị. Qua bờ vai run run, trăng xuống sát cửa sổ, phả vào từng chấn song như đang rơi trên vai chị. Chị quay lưng lại phía ấy. Một sự so sánh hiện lên trong đầu. Chị với tay cầm bức ảnh hai chị em chụp hồi tôi tốt nghiệp. - Em thật đẹp. - Gì ạ? - Anh rể bảo em đẹp. Tôi lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, không nói gì. - Em đang nghĩ gì à? - Em đang xem trăng. - Xem trăng? - Phải! Nhìn trong này ra, cảm giác như trăng đang rơi trên vai chị. Chị quay lại và không nói gì. Tôi chột dạ mỗi khi nghĩ đến câu nói "Anh rể bảo em đẹp". Chị đang ghen với tôi. Ở một chừng mực nào đó, tôi vẫn thấy mình có giá, ít ra là so với chị. Tôi vui một chút nhưng rồi lại buồn. Nếu đúng như những gì tôi dự đoán, đấy là bi kịch lớn nhất mà chị em tôi cùng phải gánh chịu. Vào một tối cuối tuần, cô bạn thân sang rủ đi chơi. Đang trên đường, nó ghé sát tai tôi thì thầm: "Đây là quán dành riêng cho dân thứ ba, chơi hay lắm". Tôi gật đầu, nghĩ ngợi vẩn vơ. Hy vọng khám phá được điều gì mới trong lần đi chơi này để giúp tôi giảm stress. Theo chân bạn vào trong. Tiếng nhạc đập mạnh. Không gian đầy thứ ánh sáng nhờ nhờ hết xanh đỏ lại tím vàng làm cho con người trong quán thêm phần đa diện. Tôi quan sát nhanh, vài anh chàng phục vụ đang pha rượu, lắc rất điệu nghệ làm tôi cứ trố mắt nhìn. Dù sống nhiều năm ở thành phố nhưng chưa bao giờ tôi đến những nơi thế này. Tôi cảm giác mình rất xa lạ với nơi này. Những điều ba mẹ tôi dạy không nhìn thấy ở đây. - Lần đầu tiên đến thấy lạ thôi, vài lần khắc quen. Tôi gật đầu, mặt nhăn nhó vì tiếng nhạc đập quá mạnh. Trên sàn trai gái đủ các kiểu quần áo đang nhảy nhót rất hăng, quấn lấy nhau và lắc theo điệu nhạc. 11 giờ, tôi giục cô bạn về, nó càu nhàu: "Giờ này sàn mới bắt đầu". Cô bạn tôi vẫn lắc lư theo điệu nhạc. Khách ùn ùn vào. Toàn thanh niên, có lẽ chưa bằng tuổi tôi. Phần lớn độ mười tám đôi mươi, ngực bắt đầu căng sau làn áo hai dây phập phồng. Dường như đã vào đây thì chẳng có gì phải che đậy cả. Một đôi tình nhân nam đang đi về phía chúng tôi. Họ dìu nhau tình tứ lắm. Lần đầu tiên tôi biết có một thứ tình yêu không dành cho những người khác giới. Chưa bao giờ tôi về nhà muộn như thế. - Hai đứa chưa có gì à? Bố hỏi chị và anh rể. Chị đưa tay xoa xoa lên đùi trái anh. Anh gật đầu nhẹ, chị trả lời: - Con cái là quà của thượng đế ba ạ. Anh rể chăm chú nhìn tôi. Tai tôi nóng ran, tôi chào cả nhà rồi đi lên gác. - Dì út ốm sao? Tiếng anh rể chầm chậm theo nhịp bước chân tôi lên cầu thang. Tối, lang thang một lúc rồi về nhà định xem phim thì con bạn đến. Nó đỗ xe trước hiên, rủ tôi đi. Ba bảo: - Muộn rồi hai đứa định đi đâu? Tôi định đáp lại thì mẹ ghé sát tai ba nói câu gì đó, ba phẩy tay và bảo: - Thôi, đi sớm rồi về. Lâu lắm rồi tôi mới thấy thoải mái như thế. - Ra hồ ngồi nhé! - Tùy mày. Thế là chúng tôi ra hồ ngồi. Quanh hồ, cách nhau một quãng nhất định lại có một đôi tình nhân. Trước mặt chúng tôi là một gã đồng cô, trông còn khá trẻ, mỗi tay một điện thoại, nói những câu rất khó hiểu. Con bạn quay sang tôi bảo: "Hình như nó đang điều gái gọi". Tôi hơi ngạc nhiên: "Làm sao nó công khai vậy?". "Càng nguy hiểm càng an toàn, với lại nó dùng toàn tiếng lóng". Sau một lúc điện thoại, xong việc anh chàng lại mở iphone ra nghe nhạc, tựa như chẳng quan tâm đến việc gì. Tôi đưa mắt lia nhanh ra phía sau. Trong hốc cây xù xì, một đôi tình nhân đang hôn nhau. Nếu họ là một nam một nữ, tôi sẽ chẳng để ý, bởi giữa Hà Nội này, chỗ nào có gốc cây chỗ đó có những cảnh yêu đương nóng bỏng. Tôi cứ dán mắt vào gốc cây ấy để xem có gì khác với cách biểu lộ của những đôi tình nhân bình thường không. Khi ánh đèn ô tô xẹt qua, một đôi mắt quen thuộc nhìn ngược lại làm tôi bất ngờ lẫn hoảng hốt. Có lẽ người ấy cũng có cảm giác như tôi. Anh rể. Anh cũng đã nhìn thấy tôi. Và tôi không biết mình đã về nhà như thế nào. Chị gái vào. Khuôn mặt có phần xanh xao hơn trước. Chị gầy gò quá. Chị lo nghĩ quá nhiều. - Chị vẫn là gái trinh? Chị gật đầu. Tôi không hề ngạc nhiên. - Sao em hỏi vậy? - Anh ấy là người đồng tính? Chị thoáng giật mình. Khuôn mặt càng tái. Phải mất một lúc chị mới lấy lại được bình tĩnh. - Em đã biết? Chị đứng dậy bước ra cửa và lại quay vào. Đôi mắt ấy bớt dại hẳn đi. Chị như muốn khóc, lại như không, như buồn lại như vui. Chưa bao giờ thấy chị có biểu hiện như thế. - Biết vậy cũng tốt. - Sao cơ? Chị hay có những câu nói khó hiểu như thế. Không khí bớt nặng nề hơn. Chị tiếp: - Chị không thể làm gì khác. - Nghĩa là chị đã biết anh ấy như vậy trước khi làm lễ cưới? Chị gật đầu vẻ cam chịu. - Tại sao? - Anh ấy cần qua mặt mọi người. Còn chị cần một người chồng. - Nhưng đó là bi kịch. - Không lấy chồng cũng là bi kịch. Chị quá xấu để có một tấm chồng. Câu nói của chị khiến tôi câm lặng, môi mấp máy mà không nói được thành tiếng. Tôi tựa vào thành giường, cảm xúc chợt tan biến. Cuối cùng đó mới là vấn đề. Chị, dù trong bất cứ trường hợp nào vẫn là chị tôi. Trông chị mới đáng thương làm sao. Vậy mà có lúc tôi từng ganh tị với chị, từng đố kỵ vì chị lấy được một người chồng bảnh bao. Chao ôi! - Vậy sao mấy lần chị bảo anh ấy... Em cứ tưởng anh ấy thích mình. - Anh ấy cứ nghĩ em biết anh như thế nên luôn đề phòng em. Vậy đấy. Vậy mà tôi đã hiểu nhầm tất cả. Vậy mà tôi đã không hiểu chị mình. Chị ở cạnh tôi bao nhiêu năm, mọi thua thiệt chị đều gánh hết mà tôi không hề biết điều đó. Vậy mà có lúc tôi so sánh chị với tôi rồi ganh ghét. Tất cả sao mà mơ hồ quá. Tôi ước đó chỉ là một cơn ác mộng, để mở mắt ra là mọi thứ có thể tan biến hết... - Ba mẹ biết chưa? Chị lắc đầu. Và rồi chị khóc. Chị nghiêng mái đầu, run lên từng cơn. Đêm đó, hai chị em ôm nhau khóc suốt một đêm. Đó có lẽ là đêm đầu tiên mà cũng là đêm cuối cùng chị em tôi nằm trên một chiếc giường. Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy chị đã không còn ở cạnh tôi. Chị đi, chỉ để lại một bức thư, với mong muốn những người trong gia đình đừng đi tìm chị, hãy coi chị đã chết. Bên cạnh bức thư là một tờ giấy ly hôn. Chị muốn quên tất cả để bắt đầu lại. Ba mẹ tôi không thể làm gì khác được. Căn nhà vẫn nguyên chỗ cũ. Cánh cửa sổ những đêm trăng vẫn thường mở ra nhưng chỉ mình tôi ngắm. Không có chị ngồi đối diện để tôi thấy ánh trăng rót xuống cửa sổ nhìn qua chấn song như đang rơi trên vai chị. Võ Thị Thuý (báo Thanh Niên)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét