Thứ Hai, 26 tháng 5, 2008

Cỏ tương tư

Tương tư,

Cái từ này hồi nhỏ thấy sến làm sao ấy, nhất là khi xem cái vở cải lương "Trường Tương Tư", cứ bụm miệng cuời khi thấy mẹ ngồi xem TV mà khóc sụt sùi.

Có lẻ mỗi chặng đường, mỗi quảng đời, có 1 sự chiêm nghiệm riêng, có phải vì vậy mà kho từ vựng tiếng Việt mới có cái từ "Lứa tuổi" ?

Ai không có 1 thời thơ ấu, ai mà không có 1 thời trẻ trai... Nói gì thì nói, mình rất thích ca từ bài hát "1 đời người, 1 rừng cây" của Trần Long Ẩn, chất thơ, chất triết lý quyện với nhạc đã làm nên điều tuyệt diệu, chỉ tiếc 1 điều, đó là không có ca sĩ nào định danh tên tuổi được bài hát này, ai hát cũng được, ai hát cũng nghe tàm tạm, nhưng cái kiểu như chỉ Khánh Ly mới hát hết hồn trong "Diễm xưa", Thanh Tuyền trong "Nỗi buồn hoa phượng", Chistophe trong " Mal" thì không ai làm được điều này trong " 1 đời người, 1 rừng cây", tiếc là vậy...

Cỏ tương tư,

đứa bạn hỏi mình sao lại là "cỏ tương tư" mà không là "Buồn tương tư - tình tương tư..." ? Làm sao trả lời được , vì mình chỉ viết khi mình buộc mình phải viết, viết để trãi ra, và để nhẹ bớt, cho nên, mỗi lần viết là mình viết 1 mạch, và, hút thuốc rất dữ.

Cỏ tương tư, cái tựa nó bật ra sau khi viết là thế, chẳng có 1 chút phân vân, đắn đo hay lựac họn gì cả !

Và, cỏ tương tư. có lẻ 1 phần nào cũng là do khói thuốc, biết sao được, vì khi rít khói, ngón tay ám vàng, thì mình lại thấy nhẹ lòng hơn...

Để, gói cho mình dúm cỏ tương tư , chỉ cho riêng mình-tình-sầu....

2 nhận xét:

LÊN ĐẦU TRANG