Hình như là giao mùa.
Cái lạnh se se đầu mỗi ngày, buổi sáng sớm trên đường đi làm nghe lòng man mác. Buồn thì không phải buồn, nhưng 1 chút thú vị, 1 chút xuyến xao, 1 chút bâng khuâng, hoà lẫn với 1 chút tiếc nuối về mất mát cái gì đó không rõ , khiến lòng chùng xuống nhưng không trĩu nặng.
Cũng như khuya chủ nhật vừa rồi, lên xe chợt thảng thốt vì Đà Lạt đêm ấy sương mù nhiều quá, những ngọn đèn đường vàng vọt càng trông buồn tênh trong ánh sương mù, nhưng, xe chuyển bánh thì lại thấy cả 1 bầu trời sao vằng vặc. Giấc ngủ trên xe - chặng đường dài ập đến không mộng mị mà ấm áp vô cùng.
Hơn bảy năm, ngắn hay dài trong một đời người nhỉ ? Hơn bảy năm, lòng mình cứ đau đáu 1 câu hỏi mà không dám trả lời, vì sợ chạm vào nỗi đau của chính mình. Tình đã chết hay vẫn còn âm ỉ cháy cứa rát trái tim ? Và, mình sợ, sợ đến nỗi không dám quay về thăm lại Đà Lạt, sợ những kỉ niệm dấu yêu sẽ làm mình quỵ ngã lần nữa kể từ khia chia tay năm ấy…
Nghe đứa em nhắn, mùa cúc quỳ đã về sớm, thèm lại chút hanh hao ngắm hoàng hoa trong nắng lạnh. Vậy là, quyết định trở về. Dường như quyết định này không phải là vội vã, mà nó đã chín mùi từ rất lâu, trong nỗi khao khát với tình yêu của hồn đất Đà Lạt. Có vội vã chăng chỉ là gom vội hành lý buổi chiều sau khi tan sở làm, nhét đầy 1 ba lô khoác áo lên xe….
Trở về, mình cố tình quay trở lại tất cả những chốn xưa ăm ắp kỉ niệm. Thậm chí, cố ý đi ngang qua ngôi nhà củ của người ấy :
Hoa đào năm ngoái còn cuời gió đông….
Thụy bây giờ về đâu ?
Chỉ là những câu hỏi và mình không cần thiết tìm câu trả lời nữa…
Tình đã chết và tình đã hết ! Hết thật rồi, lòng không còn đau rát nữa mỗi khi ký ức ùa về…
Thế rồi, trên chuyến xe trở về của ánh đèn vàng vọt trong sương mù và bầu trời sao vằng vặc, mỉm cười vì biết rằng mình đã có đủ thanh thản để đi tiếp, tìm kiếm niềm hy vọng mới, và chắc chắn là sẽ không ray rứt với nguời , người đang tìm hiểu, để yêu thương và được yêu thương…
Đi tiếp, cuộc đời đó có bao lâu mà hửng hờ….
dzạ, ta vẫn đi tiếp....
Trả lờiXóa:)
uhm, đi tiếp, đời có bao lâu mà than khóc hén
Xóa