Dù là ảo
hay thật, net hay đời thì mình vẫn là mình, không thể tách rời ra được. Có
chăng, trên net, trên Blog, mình trải lòng ra và mong là sẽ được xẻ chia vui
buồn, và, khi viết , khi đọc, chính là lúc chúng ta sống thật nhất. sống thật
kể cả 2 mặt nghĩa đen và nghĩa bóng.
Tại sao Walk lại nói như thế, vì nếu sống thật và chân thành, thì sự hồi đáp sẽ làm ta ấm lòng, dù ta chưa biết, chưa gặp, chưa trò chuyện với bạn ảo trên net. Còn nguợc lại, nếu ta dùng Blog để chơi 1 trò chơi đặt cuợc bằng chính con nguời của mình, thì dù được hay mất, ta cũng đã tự đánh mất cái nhân cách của mình.
Tại sao Walk lại nói như thế, vì nếu sống thật và chân thành, thì sự hồi đáp sẽ làm ta ấm lòng, dù ta chưa biết, chưa gặp, chưa trò chuyện với bạn ảo trên net. Còn nguợc lại, nếu ta dùng Blog để chơi 1 trò chơi đặt cuợc bằng chính con nguời của mình, thì dù được hay mất, ta cũng đã tự đánh mất cái nhân cách của mình.
Nhân đọc được
nhiều entry tâm sự chia xẻ của các cô em gái trên Blog về những đau đáu xa quê,
bươn chải và vật lộn với cuộc sống nơi xứ nguời,
Walk thương quá các em gái, những cô gái lấy chồng xa xứ, đơn thân nơi xứ nguời, thương và khâm phục các em đã vuợt qua hết mọi khó khăn kể cả bất hạnh để trụ lại và đứng vững được ở nơi mà chỉ có 1 mình bản thân các em phải chống chọi với mọi thứ.
Walk thương cũng bởi vì đứa cháu gái yêu quý gọi Walk bằng cậu cũng giống các em. Nó ra đi theochồng về nơi đất khách với 2 bàn tay trắng với 1 uớc mơ là sẽ tìm được cách giúp cậu dì và mẹ ( là những nguời đã nuôi duỡng dạy dỗ nó từ thuở nó mới chào đời đã không có cha, vì cha nó đã bỏ xác trên biển trong 1 chuyến vượt biển bất thành). Cháu của Walk rất đẹp, nhưng chồng của nó thì xấu trai và nghèo. Nhưng khi chấp nhận để nuôi 1 niềm hy vọng, cháu của Walk tập yêu chồng và vuợt qua mọi thứ để trụ lại và sống tiếp, hiện nay cháu đã ổn định và đang có job và bắt đầu giúp gia đình được, dù còn nghèo…
Walk thương quá các em gái, những cô gái lấy chồng xa xứ, đơn thân nơi xứ nguời, thương và khâm phục các em đã vuợt qua hết mọi khó khăn kể cả bất hạnh để trụ lại và đứng vững được ở nơi mà chỉ có 1 mình bản thân các em phải chống chọi với mọi thứ.
Walk thương cũng bởi vì đứa cháu gái yêu quý gọi Walk bằng cậu cũng giống các em. Nó ra đi theochồng về nơi đất khách với 2 bàn tay trắng với 1 uớc mơ là sẽ tìm được cách giúp cậu dì và mẹ ( là những nguời đã nuôi duỡng dạy dỗ nó từ thuở nó mới chào đời đã không có cha, vì cha nó đã bỏ xác trên biển trong 1 chuyến vượt biển bất thành). Cháu của Walk rất đẹp, nhưng chồng của nó thì xấu trai và nghèo. Nhưng khi chấp nhận để nuôi 1 niềm hy vọng, cháu của Walk tập yêu chồng và vuợt qua mọi thứ để trụ lại và sống tiếp, hiện nay cháu đã ổn định và đang có job và bắt đầu giúp gia đình được, dù còn nghèo…
Đêm truớc
ngày ra sân bay, cháu thức và tâm sự với cậu, cháu biết nếu ở lại thì cháu vẫn
có công ăn việc làm tốt đẹp và vẫn có thể giúp đở gia đình. Nhưng điều mà cháu
nói đã làm cả 2 cậu cháu bật khóc – Con muốn đi vì con tin là con có khả năng sống
được và kiếm tiền được ở xứ nguời, để làm gì hả cậu ? Con không phải ham giàu
hay chỉ biết sống cho bản thân con, con đi là vì con nhìn thấy truớc cái viễn cảnh
vài năm nữa là cậu sẽ về hưu, với đồng luơng hưu trí, cậu lo cho cậu sống tử tế
còn khó thì nói chi là cậu sẽ phụ giúp cho má năm, má sáu và mẹ con thời gian
sau này. Con ra đi là để mong sau này cậu sẽ thảnh thơi an huởng tuổi già mà không
phải vật lộn với mưu sinh cho cả nhà nữa. Ít nhất thì trong 5 năm nữa, con tự hứa
với mình là sẽ thực hiện uớc mơ của cậu với ngoại là xây lại căn nhà của ngoại
cho đàng hoàng và đẹp đẻ hơn, cậu đã không đủ khả năng để làm tròn mơ ước đó của
ngoại khi còn sống, thì bây giờ con sẽ tiếp tục để làm vong linh của ngoại mỉm
cuời nơi chín suối…
Vậy đó, chữ
nghĩa chữ nhân - chữ hiếu chữ thảo bao giờ cũng là 1 giá trị vĩnh cửu của nhân
cách con nguời. Và entry này là để dành tặng cho cháu của Walk và các em, những
cô gái xa quê nhưng luôn mang trong lòng tình cảm sâu nặng của máu mủ tình thâm
và nhân nghĩa quê nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét