Giới thiệu về tôi
Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009
Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009
Ngày của Mẹ ( 9/5/2009)
Đi Chùa lễ Phật.
Rằm tháng tư Phật tử đi lễ Phật đông quá, ở chùa Vĩnh Nghiêm có bày thêm lễ đài tắm Phật nữa. Thấy cũng hay hay, huyền thoại Phật tích, lúc đản sanh Ngài bứoc đi với mỗi d ấu chân nở 1 đoá sen hồng, bà Ma Ya tay vin cành hoa Vô Ưu mà đản sinh ra Ngài.
Trong huyền tích tôn giáo, ở Thiên Chúa Giáo thì vị trí của Đức Mẹ Thánh nữ Maria được tôn vinh như là 1 đấng hằng cứu giúp, còn trong Phật giáo thì bà Da Du Đà La đơn giản chỉ là 1 người Mẹ, 1 nguời Mẹ có 1 đứa con là đấng chí tôn cứu thế. Mình thích Phật Giáo ở điểm này.
Có người viết ở Blog nào đó, rằng thì ứng xử hành vi gắn hoa hồng trắng hay hoa hồng đỏ của ngày Vu Lan xuất phát từ ngày Mother’s Day của Mỹ. Mình không quan tâm , đâu cần thiết phải rạch ròi như thế, điều quan trọng là dù ở đâu, dù màu da gì, dù ngôn ngữ nào… Con người đều giống nhau ở chỗ là ai cũng có 1 bà Mẹ, 1 bà Mẹ duy nhất đã rứt ruột mang n ặng đẻ đau sinh thành ra mình, và, tri ân tình Mẹ thì phải là điều tất yếu của đạo lý làm người. Riêng mình, mình vẫn thích tập tục gắn hoa trong ngày lễ Vu Lan mà thôi. Vì, trong ngày ấy, không khí trang nghiêm và huyền hoặc khói hương tâm linh ở các đền chùa đã mang ý nghĩa tri ân Mẹ đến 1 tầm cao diệu vợi, thiêng liêng vô cùng, nhất là khi chiêm bái và khấn nguyện nơi thờ Đức Bồ Tát Mục Kiều Liên, Ngừơi mà đã đi tìm Mẹ suốt các tầng địa ngục, chỉ để mong dâng lên Mẹ 1 bát cơm hiếu thảo, để cứu chuộc các tội lỗi cho Mẹ… Ôi, có phải hiếu thảo là đạo đức cơ bản của con người ?
Năm nào cũng thế, nhất là đã gần 8 năm nay, mình không bao giờ cầm được nước mắt khi Lễ Phật xong và được gắn lên ngực áo hoa hồng trắng. Mẹ đi rồi , nhưng Mẹ vẫn luôn ở trong trái tim mình và ký ưc về Mẹ vẫn luôn tươi mới như ngày nào.
Tôn vinh Mẹ là 1 điều nên làm, nhưng đừng chỉ tôn vinh trong duy nhất 1 ngày, mà hãy làm điềuđó trong suốt thời gian, khi ta còn có Mẹ trong đời. Nếu lở làm Mẹ buồn 1 ngày nào đó, thì hãy quỳ xin Mẹ tha thứ. Nếu mang lại nhiều niềm vui cho Mẹ trong từng ngày Mẹ còn ở bên ta, thì hãy xem đó là hạnh phúc, là nghĩa là nhân của đứa con. Trong mắt Mẹ, ta không bao giờ lớn cả, chỉ mãi là đứa trẻ mà Mẹ cưu mang 9 tháng 10 ngày, sinh nặng đẻ đau, lời ru bú mớm nâng niu…
“nếu có đi một vòng quả đất tròn
nguời mong con mỏi mòn không ai ngoài Mẹ
đôi vòng tay mở ra từ tấm bé
cứ rộng dần khi con trẻ lớn lên…”
(Thanh Nguyên)
Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009
Cám ơn đời
Một ngày nhiều hồi hộp và lo toan.
Ngóng tin đứa em gái hôm nay ra toà xử để phán xét quyền nuôi con sau khi divorce. Em tôi đã đau đớn vật vả biết bao khi xé lòng mình rời xa người hôn phối. Em tôi đã cắn răng nuốt ngược xiết bao những dòng nước mắt đau khổ nhọc nhằn vất vả nuôi con của bà mẹ đơn thân.
Tôi sợ, sợ cho em em tôi.
Nếu luật pháp không công minh, nếu cái ác đè bẹp thiện luơng thì liệu em của tôi có sẽ đứng vững hay không khi bị rứt từ tay 2 đứa trẻ máu mủ của mình... Lạy trời, tôi và bạn bè cầu nguyện cho sự công minh của đời , của trời sẽ dành cho em tôi.
Buổi tốI,
Oà vở niềm vui và hạnh phúc khi em báo tin đã thắng kiện, 1 chiến thắng đầy nghị lực vì em là người bị khởi kiện từ chính kẻ đã đầu ấp tay gối của mình, kẻ đã góp phần sinh ra 2 đứa trẻ đẹp như thiên thần rồi giủ áo dứt tình không thương tiếc, không đoái hoài, rồi bây giờ trở mặt đòi dành lấy quyền nuôi con.
Công lý còn trên đời này, lòng trời đã phò trợ cho niềm tin và cầu nguyện của con nguời.
Em tôi đã chiến thắng xứng đáng với niềm kiêu hảnh về nhân cách và giá trị làm mẹ, 1 bà mẹ đơn thân. Hãy hạnh phúc đi em với niềm vui đã giữ lại được con của mình.
Thêm niềm vui tiếp nối nữa khi bà chị chạy lên báo đã tìm lại được hai chiếc nhẫn kỉ vật của mẹ để lại, thì ra nó bị rơi và lăn trong kẹt sàn.
Cám ơn đời
Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009
Mất mát
Ngủ.
Cửa sổ mở.
Bàn làm việc sát cửa sổ.
Cái đĩa con, để 1 ít tiền lẻ và 2 chiếc nhẫn.
Sáng, thức dậy, biến mất
Tiền thì không đáng tiếc.
Tiếc là 2 chiếc nhẫn hạt xoàn là kỷ niệm của Mẹ để lại, Mẹ để dành cho con cưới vợ.
Mất mát lớn không phải là giá trị vật chất hay tiền bạc, mà đó là kỷ vật và kỷ niệm, là tấm lòng của Mẹ.
......
Buồn
Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009
Lễ là ngày nghĩ
“Có bao nhiêu gia đình làm giỗ nguời thân trong những ngày này?”
Mình không biết và không trả lời được, nhưng cái câu hỏi ấy cứ đau đáu và nghe chừng như xót xa, ray rứt vô cùng !
34 năm đã trôi qua, sao mọi thứ không thể chìm vào quên lảng nhỉ ? Sao mọi thứ của quá khứ không an nghĩ để cho những nguời còn sống tiếp tục trong hành trình vất vả làm ngừơi, làm nguời tử tế thiện lương đâu phải dễ dàng .
Sao cứ vào những ngày này lại lôi quá khứ ra để làm đau nhau, để mà bật lên vết thương tưởng đã lành sau ngần ấy năm ?
Mỗi đất nuớc đều có thời kỳ và vận hội riêng của nó, chỉ có lịch sử mới trả lời được theo dài năm tháng từ thiên niên kỉ này qua thiên niên kỉ khác. Dân tộc Do Thái lưu vong mấy nghìn năm có lẻ ? Nhưng tính hợp nhất và giữ gìn bản sắc dân tộc đoàn kết rất cao, để vào thời hiện đại này, họ đã tìm lại được đất nước của mình.
Còn tổ quốc của mình ? Mỗi đất nuớc đều có vận hội của nó cũng như mỗi con người đều có số phận của riêng mình. Walk không bao giờ ân hận vì ngày ấy mình đã ra đi nhưng không thành, có chăng, chỉ tiếc khi thấy bạn bè cũ quay về thăm lại quê hương thành đạt quá. Nhưng ít nhất Walk cũng thấy mình hạnh phúc hơn các bạn, vì mình luôn sống trong vòng tay của ruột thịt, các bạn sống tốt hơn nhưng luôn mang trong hồn 1 niềm thương nhớ hoài vọng quê cha đất tổ. Để ngày trở về oà vở niềm vui với định nghĩa “ ra đi là để trở về”.
“Lễ có đi đâu chơi không ? “
Hì, những ngày này gặp nhau ai cũng hỏi nhau như thế, nhất là dịp lễ này trùng với ngày cuối tuần. Đâu phải Lễ là phải đi chơi , đi xa đâu nhỉ ? Walk nghĩ tới cái cảnh chen chúc nhau ở các khu du lịch, ở các địa danh nghĩ mát mà kinh hãi. Buớc vào nơi nào cũng bị chặt chém kinh hồn, với cái câu thông dụng là “ Lễ mà anh ơi, thông cảm đi…”
Mấy năm rồi, Walk chọn nghĩ ngơi là chính, ăn, ngũ, đọc sách, dọn dẹp lại mấy cái thứ mà mình bày bừa ở nhà, chơi với cháu, xem những bộ phim mà mình yêu thích. Sáng thì được nướng tới cháy khét, nằm xem phim lim dim thì ngũ thoải mái… Xem như mình tự thư thả cho chính mình là chính.
Mà nếu đi chơi xa thì đi với ai nhỉ ? Bạn bè thì ai cũng có GĐ riêng hết rồi, chả nhẻ mình chen vào làm cục thịt thừa nhà nguời ta sao? Hehehe. Nếu đi thì chỉ đi với nguời mà mình yêu, như thế mới thú vị. Mà nghĩ lễ đâu phải đồng nghĩa với ăn chơi đâu nhỉ , đâu phải đồng nghĩa với đi du lịch xa đâu nhỉ ? nghĩ ngơi thư giản cho chính mình cũng là 1 cách xả stress mà, đúng không ?
Sáng nay đắt 2 thằng nhóc cháu đi Đầm Sen chơi vì chúng biểu tình quá xá, than thở quá xá, là nghĩ lễ mà chẳng được dắt đi đâu chơi. Tội nghiệp, thương quá nên đành dắt chúng đi.
Vào Đầm Sen là lại nhớ những năm tháng ấy móc sình đào hồ vất vả nơi công truờng, cái mùi sình lưu niên của bãi rác và bãi tha ma của Đầm Sen thời ấy vẫn còn ám ảnh Walk cho đến mãi bây giờ. Cũng là 1 cách kiếm sống trong giai đoạn cả nuớc ăn độn bo bo bột mì . Rồi cũng qua, cũng sống được và tồn tại được. Mà có lẻ giai đoạn ấy đã giúp cho mình hiểu rõ về con nguời nhiều hơn, hiểu rõ bản thân mình- từ 1 chàng thư sinh trắng trẻo- có trụ được với lao động chân tay không ?
Vào Đầm Sen, bực quá, 1 gói con mèo hét giá 18 ngàn, hỏi lại thì còn nói giá công viên niêm yết, có gắn mác giá đàng hoàng nữa. Vào Băng Đăng, mua vé cửa rồi, thế mà cái cầu tuột băng bé tẹo lại đòi thêm 3 ngàn mới cho tuột. Một kiểu làm ăn rất mất văn hoá, thế là cương quyết không cho 2 thằng nhóc tuột dù bọn chúng năn nỉ , Walk bảo, đã mua vé vào cửa mấy chục ngàn, bi giờ chỉ được tuột 1 lần 1 cái ào cái cầu băng bé xíu này mà lại thu tiền nữa là không hợp lý, không mua vé. Hai thằng nhóc có vẻ hiểu nên nín khe.
Bởi thế, chỉ muốn cho 2 thằng nhóc được đi chơi trong mấy ngày nghĩ học, nên ráng mà chìu chúng, thà ở nhà mà khoẻ hơn… hehehe
Mấy ngày nghĩ lễ là như thế đó, hehehe