Thi thoảng, bất chợt lúc nào đó, khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống, lòng chợt thắt lại khi một mùi hương xưa thoáng qua phút chốc, 1 vóc dáng hao hao phớt vội tầm mắt, và ký ức ùa về, xồng xộc kéo về làm cứ ngở sẽ khuỵ xuống giữa đường.
"Tình ngở đã quên đi, như lòng cố lạnh lùng
người ngở đã xa xôi, nhưng về bổng quanh đây
ôi áo xưa lồnglộng, đã trôi vào trời chiều..."
.
.
Có một lần, một lần thắt tim khi bất ngờ gặp nhau giữa phố, anh vừa bước ra từ hiệu sách, em vừa dắt con định bước vào. Anh chết điếng, em sửng sờ, rưng rưng, "H. chào bác đi con - Ba, bác nào. bác nào con không biết ?" . Sao em lại lấy tên anh mà đặt cho con ? Anh muốn quên, thời gian 18 năm xa nhau mà lần gặp lại xé nát lòng anh. Xa nhau thật rồi, khoảnh khắc này gần bên nhau mà sao dường như cách xa dịu vợi. Anh không còn có thể đoán ra ý nghĩ của em lúc này được, như ngày xưa em thường ngạc nhiên và thú vị khi anh luôn đoán trước ý nghĩ của em, chỉ là anh , lúc này đau đớn - bàng hoàng - bẻ bàng....
.
.
Có phải là đã thật mất nhau rồi không em ? phút giây này không thể nói thành lời, cười gượng gạo, hỏi thăm qua quít, vuốt tóc con em và cuời chua xót khi đứa trẻ nói "ba, sao bác trùng tên với con há ?". Phải chăng là định mệnh còn trêu chọc anh, cứa tóe máu vết thương đã cố làm lành. Phải chăng là định mệnh, quyển sách "Rừng Na Uy" vừa mua nóng hừng hực trên tay anh. Anh cuống quít từ giả vì biết rằng anh sẽ không kềm lòng mình được nữa nếu gần bên em thêm ít phút nữa, anh vội vàng ra lấy xe mà bờ lưng rát bỏng ánh mắt nhìn của em đau đáu trông theo...
Đó sang đây
có thể là khoảng cách nghìn trùng
Đó sang đây
lắm khi là tấc gang mà xa dịu vợi
Và, là anh, sẽ đi suốt con đuờng còn lại, chiếc bóng một mình. Chúc phúc cho em, mãi mãi, em ơi...
Gõ dài theo con đường
buớc chân trần lữ thứ
cát bụi còn trở trăn
nếu vắng dấu độc hành ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét