Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2008

Có một ngày như thế

Photobucket

Buổi chiều tắt nắng.

Công việc mệt nhoài.

Lang thang chạy vòng quanh phố xá, trời vần vũ mây đen, dòng người hối hả, mưa lất phất những hạt bụi mỏng tanh như sương, như khói, và lảng đảng tâm hồn.

Thành phố đang cựa mình để nhập nhoạng về đêm, ngang qua trường Minh Khai, 1 khoảng tường phượng đang rực lửa, sửng sốt, có tiếng ve râm rỉ đâu đây. Ở nơi này, thành phố ô nhiễm, tiếng ve gọi hè gần như đã trở thành 1 món hàng xa xỉ, và cũng ít dần đi những ngôi trường chuyển mình vào hè bằng những cánh phượng xạc xào lối đi.

Em đốt lữa mùa hè

bằng cánh hoa phượng vĩ

tôi đốt mình trong nỗi nhớ

nỗi nhớ của riêng tôi.

Photobucket

Hay là vì Saigòn không thích được gọi là "Thành phố hoa phượng đỏ" như Hải Phòng ? Chỉ biết rằng, Sài gòn đang dần dần bê tông hoá với những ngôi nhà chọc trời méo mó, những biệt thự kiến trúc kỳ dị và nữa tây, nữa ta, nữa tàu ! Sài gòn của tôi đâu rồi ? Những con đường chào tôi với cánh cổng vòm xanh đi đâu cả ? Tôi nhức nhối với những con đường đào lên quật xuống nham nhở, ngập ngụa bùn đất nuớc đọng...

Sài gòn của tôi không rợp trời hoa phượng đỏ, màu đỏ của hoa không thắm như màu máu của hoa phượng Hải Phòng hay Châu Đốc, cánh phượng vĩ - sài gòn phơn phớt sắc cam, khôn g rợp trời lúc chuyển mùa, nhưng hồi ấy, mỗi góc phố, mỗi ngôi trường đều có ít nhất 1 hay 2 gốc phượng già cỗi... Tôi rát lòng khi 1 lần quay trở về trường cũ, gốc phượng thân thương đã bị san phẳng bằng nền xi măng lạnh lùng, cái gốc phượng ấy, nơi bạn bè tôi đã khắc những lời chia tay rớm máu ngày biến động tháng tư năm xưa.

Một buổi chiều phong vân cuồng nộ, mây kéo nghịt đen cả bầu trời, sấm chớp đì đùng. Kéo thêm cả những nỗi nhớ ùa về, nhớ nhỏ Hiền đã viết những dòng thơ trong trẻo :

Tóc xưa mị tiểu kiều

áo vàng bay trăm hướng

khi chắp tay nhớ nhiều

Nhớ thằng Trung tóc xoăn đàn rất hay đệm cho mình hát, nó khuyến khích mình thi vô nhạc viện, tao mất giọng sau 1 trận sốt nặng năm 76 rồi Trung ơi, nhớ thằng Xê luôn khoái làm chỉ huy hợp xướng, nhớ nhỏ Thịnh hoa khôi múa dẻo dựng tiết mục cho lớp mà cứ nằng nặc là ông phải coi tui tập để mà chê khen cho tụi tui biết hay dở chứ. Nhớ cả lớp đã công kênh mình vì năm ấy báo tường đã đoạ giải nhất toàn trường và chuẩn bị đi thi liên trường thì biến động lịch sử....

Và, anh nhớ em, nhớ lần sinh nhật đầu tiên trong đời mà em làm vì anh, vì em biết tính anh không thích ồn ào, chưa bao giờ làm sinh nhật. Nhớ quay quắt chiều nay, cũng chỉ vì sinh nhật đó , anh có em trọn vẹn trong vòng tay, nơi biển hát trong đêm mà đôi mình thắp nến...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG