CÒN CÁI NÀY LÀ TẶNG RIÊNG CHO ANH CẢ, ANH HAI & PÉ ÚT, HỊ HỊ HỊ
Giới thiệu về tôi
Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010
Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010
Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010
Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010
Chân tình
Đôi khi, có một lúc nào đấy, nhìn lại mình, ngoảnh lại và soi rọi… Ngạc nhiên, sao mình cố gắng sống chân thành đến thế, mà họ lại quay ngoắt và đối xử với mình bằng những vết dao đâm từ sau lưng thế nhỉ ?
Hơn chục năm trước, 1 chị đồng nghiệp lo sốt vó vì đã gần đến hạn cuối mà con chị ấy chưa nộp hồ sơ được vào trường cấp 1 nào cả. Mà, bà này ghê ở chỗ là chỉ muốn con bà ấy vào được trường nổi tiếng, trường trọng điểm. Thấy tội, mình xắn áo lên chạy giúp vì hy vọng rằng mình có vài mối quan hệ quen biết. Tốn mất dăm buổi đi năn nỉ ngoại giao về còn bị sếp la… Rồi con bà ấy cũng được vào học 1 trường danh tiếng, cám ơn rối rít, cám ơn suông, nhưng nếu đưa quà cáp, thì mình sẽ cương quyết từ chối, ai nở lòng nào mà lấy và làm thế bao giờ… Vài năm sau, cũng ngọt như mía năn nỉ mình chạy tiếp giúp 1 đứa con kế của bà ấy, ừ, thì chạy, thì ngoại giao, vô cái rụp.
Thế, nhưng vài năm sau, khi mình được đề bạt mức lương cao hơn bà ấy. Quay ngoắt 180 độ, bà ấy đi rêu rao rằng thì mua sếp, cũng như ngày ấy mình lấy vàng của bà ấy đến những 6 cây thì đứa con của bà ấy mới vào được trường danh tiếng. Nghe thì thầm như thế, mình chỉ cười và thề rằng không giúp cho con ai nữa.
Bẳng đi 1 thời gian rất lâu, khi bà ấy đã về hưu và con gái của bà ấy (đứa bé mà mình chạy cho vào lớp 1) lấy chồng, bà ấy vào sở làm và mời mình dự đám cưới. Mình chỉ nói nhỏ nhẹ - Thưa chị, ngày cháu còn thơ, em vô tư giúp chị lo cho cháu vào học cấp 1 mà em mang tiếng là ăn vàng của chị ; Vì thế, bây giờ em xin lỗi, em không dự đám cưới được nhưng cám ơn chị vì đã mời – Chỉ thấy mặt bà ta tím tái và gượng cười …..
Cũng hơn hai chục năm trước, mình được chỗ làm phân cho mua giá gốc 1 căn hộ chung cư sau khi xét tới xét lui, họp lên họp xuống đủ điều, đủ thành phần ban bệ… Ác 1 cái là nơi phân phối bắt phải chồng tiền trọn gói. Năm ấy, 40 triệu đồng tương đương 1 tỉ đồng bây giờ. Mình thì tay trắng, lương tháng nào xào tháng ấy thì làm gì có dư, mà thời ấy ngân hàng chưa có cho vay mua nhà như bây giờ… Chết đứng …. Thì ngay lập tức, cô bạn làm chung phòng (mà chồng cô ấy là bạn thân của mình), nói chuyện và khóc, than thở nhà chồng ác nghiệt, vân vân và vân vân, nên hai vợ chồng muốn ra riêng mà không có tiêu chuẩn mua nhà, xin nếu mình không mua thì để lại căn hộ cho cô ấy.
Ừ, mình bỏ không mua thì sẽ thiên hạ đại loạn vì cả sở làm sẽ nhào vô cấu xé nhau giành giật. Thì thôi, để lại cho bạn, mình âm thầm đi làm giấy tờ, 2 vợ chồng đưa cho mình huê hồng là 5 triệu. 5 triệu lúc ấy lớn lắm, mà mẹ đang đau nằm trong bệnh viện. Nhưng mình cắn răng lại dứt khoát từ chối, vì làm ơn thì làm ơn cho trót, ăn huê hồng như thế chả khác nào mình bán rẻ lòng tự trọng của mình sao?
Rồi, khi mọi người phát hiện ra, đồn rùm lên, thì chính vợ chồng cô ta thanh minh với dư luận, rằng mình lấy 20 triệu chứ họ chả mua không cái gì cả. Sếp nghe chuyện , kêu lên 3 mặt 1 lời, mình nói thẳng, họ cúi mặt nhục vô cùng, nh7ng giấy tờ đã xong, họ đã đứng tên, sếp chỉ phê bình mình rằng tình cảm quá nên hại thân. Nếu kẹt thì tại sao không báo cáo để cơ quan có thể giúp mà lại làm như thế !
Thế đấy, chân tình và lòng người… Từ đó, mình mang tiếng là GÀN, hehehehe….
Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010
Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010
Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010
Thuốc Chống Tai Biến Mạnh Máu Não
(Bài này copy từ nhà anh Gudmate, bạn bè thấy có ai cần thì cứ phổ biến vô tư làm phước)
Làm liền kẻo trể. Thuốc gồm có :
1- Hạnh nhân . . . . . . . . . . . . . . . . . 10g
2- Chỉ tử . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 10g
3- Đào Nhân . . . . . . . . . . . . . . . . . 10g
4- Nếp . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .10 hột
5- Tiêu . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 10 hột
6- Lòng trắng trứng gà . . . . . . . . . . 1 quả
Mua tại tiệm thuốc Bắc.
Cách làm : Tất cả đâm nhuyễn trọn đều, để tối trước khi đi ngũ trộn thêm lòng trắng trứng gà rồi đắp vào lòng bàn chân. (lấy vải bó lại cho khỏi rớt).
Nam : đắp lòng bàn chân trái. Nữ : đắp lòng bàn chân phải
Đắp ngũ qua đêm, nếu ra màu xanh cửu long (xanh biển) là hết bị tai biến từ nay về sau. Chỉ đắp một lần trong đời. Người cao máu mới dùng được
Lưu ý :
- Nếu bị tai biến giật méo miệng, lưởi co rút không nói được, thì lấy kim châm hai dái tai (dưới lổ tai) nặn máu ra liền, miệng sẽ trở lại bình thường.
- Nếu bị tai biến xụi chân tay, thì lấy kim châm mười đầu ngón tay nặn máu ra liền, chân tay sẽ trở lại bình thường.
Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010
Ngày tuổi mới
Buổi sáng,
Trời bổng hửng nắng nhưng không khí rất khó chịu, nó nồng nồng, có chút se se lạnh, có chút hăng hăng của nắng… Cũng chỉ là một khởi đầu của 1 ngày bình thường như mọi ngày. Cây bàng ở sở làm đón chào mình bằng sắc đỏ cuối thu và cứ mỗi luồng gió thoảng qua lại rải những chiếc lá rụng đầy sân, xơ xác.
Mình vốn không thích hội hè, lễ lạc hay những chốn đông người, có lẻ 1 phần vì mặc cảm nhưng phần lớn là do không thích ồn ào. Cứ đi vào những chỗ đông người, mình thường bị chóng mặt hay ù tai, vì thế mình rất ít khi tham gia offline hoặc chỉ tham gia nếu chỉ là nhóm nhỏ 4 hay 5 người.
Cũng có lẻ vì vậy, mình ít quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật và ngày sinh của mình. Cũng là 1 ngày như mọi ngày thôi, có chăng bây giờ, mỗi ngày sinh nhật lại là 1 lời cảnh báo tuổi già đang vội vã đến, sợ lắm cái tuổi già nhưng làm sao mà tránh được nhỉ ? Đó là quy luật của mỗi đời người…
Tối hôm qua xem 1 bộ phim của Mỹ, trong đó, bà mẹ trốn trong lều không dám ra tắm biển vì sợ nắng làm hư da. Cô con gái kêu mãi không được bèn hăm dọa bằng cách là sẽ la toáng lên cho mọi người trên bãi biển biết tuổi thật của bà mẹ, hì hì hì. Có phải phụ nữ càng lớn tuổi thì càng sợ mọi người biết tuổi thật của mình không ? Và có phải đó là phép lịch sự giao tiếp của người Âu Mỹ là không bao giờ hỏi phụ nữ bao nhiêu tuổi !
Sinh nhật hay ngày gì đi nữa, mình chỉ mong rằng nó trôi qua hanh thông , nhiều niềm vui và nhẹ nhàng trong thanh thản, đó là cảm giác và mong ước của mình nhiều năm nay. Thời tuổi trẻ đã quá nhiều vất vả trong việc mưu sinh và đáp đền chữ hiếu, chỉ biết lao vào kiếm tiền bằng những công việc lương thiện, chỉ với 1 mục đích duy nhất là có đủ tiền để lo cho Mẹ và gia đình không bị đói, sống sao cho đủ đầy để Mẹ an vui trong tuổi già. Đến khi Mẹ ra đi thì thanh xuân cũng không còn lại bao nhiêu nữa, nhưng từ đấy mình đã biết tìm lấy niềm vui trong từng chút thời gian trôi qua còn lại, để mà sống chậm hơn, sống nhẹ nhàng hơn và không dám mơ ước cao xa gì nữa, hài lòng với những gì đang có, chấp nhận những gì chưa hay không vượt qua được, bỏ qua những khắc khoải, lo âu, ưu tư phiền muộn của cuộc đời và cố gắng vượt qua được những lúc giận dữ. Vì thế, khoảng 8 năm gần đây, nhiều người quen biết luôn ngạc nhiên và hỏi sao ngày mình càng trẻ ra so với tuổi.
Ngày tuổi mới – chào ngày, lại thêm 1 tuổi nữa rồi sao ?
Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010
Chớm lạnh đầu đông (Đà Lạt tháng mười hai)
Đã vào giữa mùa hoa, dã quỳ gần như phô hết sắc, đó đây đã có những lụi tàn! Những mùa hoa cũ bỏ lại vùng ký ức, tôi về trong hoa vàng của chớm lạnh đầu đông…
Có nhiều người bảo, Đà Lạt đang mất dần đi vẻ đẹp nguyên thủy của nó. Mình thì thấy, Đà Lạt vẫn thế, có chăng là những khu phố du lịch xô bồ đã được soi qua lăng kính thành cả Đà Lạt. Mình thấy ở lần này, Đà Lạt đã có nhiều chuyển động để cố gắng xóa đi những định kiến về 1 vùng đất. Hoa đã trồng rất nhiều, nhiều biệt thự mới với kiến trúc kiểu Pháp cổ đã mọc lên trong màu sắc rất hài hòa, nhiều thông non đã đang vươn nhánh xanh mướt, nhiều gốc Mai anh đào và Mimosa bắt đầu nảy lộc đâu đó trên rất nhiều con đường và nhà dân…. Sao lại xoi mói từng vết sẹo thời gian ? Đời có gì là bất biến ? Mình quen cảm nhận đất vẫn thế , và mình cảm thụ nó bằng chính niềm yêu của mình về 1 vùng đất.
Trong cái chớm lạnh đầu đông, những chàng trai, những cô gái Đà Lạt má đỏ hồng hồng trông rất hay, những đứa bé giờ tan trường như 1 đàn bướm với những chiếc áo lạnh đủ màu sắc làm ấm cả vùng đất. Những ngọn gió có mùi gì rất lạ, có phải gió từ rừng thổi về nên ướp ngát mùi thông ?
Mình thích cái lạnh của thời gian Đà Lạt từ trung tuần tháng 11 kéo dài đến tết, cứ mỗi ngày, mỗi tuần hình như là thiên nhiên ướp thêm 1 chút lạnh theo dòng chảy thời gian. Mình thích rồ ga xe máy lang thang trên những con đường dốc lên xuống chập chùng của những ngã đường Đà Lạt. Khi ấy gió mơn man se sắt tâm hồn, cái lạnh thấm vào lâng lâng 1 cách thú vị. Mình thích băng xe qua đường đèo Prenn với những khúc cua uốn lượn quanh co, thích con đường 1 bên là vách núi, 1 bên là thung lũng Trại Mát…. Đà Lạt lúc ấy đẹp lắm, và nó khiến mình càng yêu thêm Đà Lạt.
Đà Lạt trong nắng hanh hao mùa lạnh đã cho mình cảm giác về cái nắng rất lạ. Đà Lạt trong mưa phùn giá rét cũng có cái thú vị riêng, hình như khi mưa , không khí bớt lạnh hơn mà khi những hạt mưa bụi chạm vào má, vào tay, rắc lấm tấm hạt mè lên áo khoác, chính lúc ấy, ta cảm nhận được cái lạnh , và man mác 1 nỗi buồn không tên, nhưng buồn 1 cách thú vị và hạnh phúc.
Đi ngang qua nhà em, nhà vẫn còn đó, nhưng người thì đã khác, chủ mới khuếch trương công việc khác, tôi chỉ thoáng chút buồn se lòng khi chợt nghĩ về em. Tôi cũng nhận ra rất rõ rằng tình yêu đó của tôi dành cho em đã chết, chỉ còn lại trong tôi những ký ức đẹp đẽ của 1 thời yêu nhau. Tôi không muốn tìm gặp lại em , để làm gì ? tất cả đã hết và tình yêu đã chết. Lắm khi gặp lại nhau chỉ bẽ bàng cay đắng và em lại tiếp tục giết chết nốt phần ký ức đẹp đẽ trong tôi !
Và, Mình yêu Đà Lạt, theo cái cách của mình, như Đà Lạt chính là 1 phần trong tâm hồn của mình, là vì thế…