Ở đây, mình không nói đến cái nắng chói của mùa hạ, cũng không nói cái nắng dịu dàng e ấp của mùa xuân... Mình muốn nói, cái nắng rất lạ của những ngày mùa hoa quỳ nở, những ngày mà Đà Lạt đang chuẩn bị từ giả mùa thu-mưa để bước sang mùa đông hanh khô, rét giá...
Mùa này, thời gian này, đi đâu ở Đà Lạt, cũng thấy quỳ hoa, ở dốc 1 con đồi, ở bên hàng rào của 1 biệt thự, hay ở 1 khoảng sân đất hoang nào đó.
Mùa này, sáng sớm và đêm, Đà Lạt lạnh thú vị lắm, nó gai gai khiến mình nổi gai ốc trên da, nhưng không rét giá thấm trong xương. Nó đủ lạnh để thèm nhấm nháp 1 cốc sữa đậu nành nóng, hay nó đủ lạnh để thèm nhìn nhìn ly cà phê bốc khói đang nhỏ từng giọt đen sánh nồng thơm.
Và cái nắng, nắng rất lạ, nắng rất trong, văn vắt và ngọt ngào như 1 giọt mật sánh tan dần trên lưỡi. Nắng rất lạ vì không chói dù đi dưới ánh mặt trời tầm 12g trưa, nhưng nó sẽ ăn và làm đen da của bạn. Nắng rất lạ, vì ấm trong cái lạnh không còn se se của khí hậu mùa thu Đà Lạt nữa, mà là lạnh se sắt làm tê tái đến quặn lòng khi bất chợt 1 ký ức, 1 kỷ niệm nào đó quay về .....
Bởi thế, năm nào cũng vậy, thời điểm này mình nhớ Đà Lạt đến nao lòng . Nhớ mùa hoa quỳ vàng, nhớ cái nắng ấm rất lạ trong gió lạnh se sắt....