Giới thiệu về tôi
Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009
Buồn muôn thuở, sẽ nhớ hoài...
6 giờ sáng chủ nhật, Sài gòn đón mình về bằng cái ồn ả náo nhiệt ghê người ở bến xe miền Đông. Có ai đó, nói rằng đời nguời như những bến ga, kẻ đến nguời đi !
Từ giả miền đất đỏ Tây nguyên với ấn tượng yên bình trùng trùng điệp điệp của những rừng cây, vẫn còn quyến luyến chút tình với bạn củ nơi đó, thôi thì, bạn ở lại với Tây nguyên, ta về, rưng rưng với cái nghĩa của bạn….
Chỉ 2 ngày, chắc là chưa nếm trải hết được cái sâu lắng của hồn đất, tình nguời. Nhưng Buôn Ma Thuột vẫn đọng lại trong mình 1 tình cảm khó phai.
Không nắng nóng cháy da như Sài Gòn, không se sắt lạnh như Đà Lạt, không ồn ào náo nhiệt với những trận ngập - tắc đường vì kẹt xe như Sài Gòn, không uốn khúc quanh co lên dốc xuống đồi nhiều như Đà Lạt…. Buôn Ma Thuột rất mát mẻ, vẫn có những con đường lên dốc xuống đồi như Đà Lạt, nhưng không cao bằng.
Có ai đó nói nôm na là Buôn Ma Thuột là xứ “ Buồn muôn thuở “ ? Mình chưa hiểu được vì sao nói như thế, mà chỉ thấy man mác buồn khi BMT mưa nhiều quá, mưa rất lớn, tạnh rất nhanh, 1 ngày có mấy trận mưa ! Và, chợt nhớ lại mấy câu thơ của anh Cao Vũ Huy Miên viết về 1 thời thanh niên xung phong đi mở đất, mở rừng ở Đắc Lắc :
Bạn lại đi mở những công truờng
Đắc Lắc mùa này mưa bát ngát
lại những con đường dài theo tiếng hát
như thành phố tiển mình mỗi đợt ra quân.
Bạn lại về đốt lửa đồi hoang
biết cây Kơ nia trãi bóng dài trên rẫy
biết chim Chơ rao từ núi nào bay tới
biết đàn T’rưng như suối gõ trong chiều….
Điều khiến mình tiếc nhất là quy hoạch thành phố quá dở, với cái khí hậu mát mẻ dễ chịu như thế, lẻ ra thành phố sẽ trở thành 1 điểm du lịch tươi đẹp như Đà Lạt, nếu thành phố biết đầu tư cho mảng cây xanh và hoa, như Đà Lạt.
Cà phê Buôn Ma thuột thì quá ngon, ngon đến độ Walk uống hoài không chán, 1 ngày uống tới 7, 8 cử café !!! Mà Buôn Ma Thuột có quá nhiều quán café rất đẹp, rất hay, với không gian thoáng rộng và décor thì rất trữ tình, haizzzz, 1 tín đồ café như Walk thì đứt ruột khi phải rời xa cái xứ sở nức tiếng thương hiệu café này…
Phải đến BMT, phải đến thì ta mới thấy thác ở Đà Lạt chỉ là hạng xoàng, 1 cô gái quê mùa nếu so sánh với vị nữ thần hoang dại BMT. Cụm thác Dray Sap bao gồm nhiều con thác quá hùng vĩ, làm ta choáng ngợp truớc vẻ đẹp hoang sơ mà mỗi thác là 1 nét đẹp riêng, liên hoàn, cách nhau chỉ bằng 1 vách đá rộng. Còn nữa, những cây cầu treo ở Bản Đôn, ở đường vào thác Dray Sap rất thú vị, cho ta 1 cảm giác rất giống như khi xem phim kinh dị khi cầu cứ đong đưa theo mỗi buớc chân ta qua, nhìn xuống thì nuớc chảy xiết cuồn cuộn đục ngầu , độ vỏng của 2 đầu cầu khiến ta đến giữa cầu cứ chới với và nghĩ…. “chắc chết đời nếu lọt xuống ….”
Đường lên thác cũng lắm gian nan, các thác còn rất dã hoang, lối đi chưa được đầu tư xây cất bậc thang tiện nghi như ở Đà Lạt. Có nhiều đoạn lên dốc xuống đồi, vượt qua những con suối nhỏ bằng cách nhảy cóc qua những hòn đá . Có lẻ, thác muốn con nguời phải vất vả khám phá thì mới phô bày cho hết vẻ đẹp của nó ? Và, chợt mở ra trên đỉnh đồi, 1 khoảng trời xanh mượt mà mát mắt với những rẫy ngô reo vui hoà cùng tiếng thác ầm ì vang vọng đâu đây...
Chỉ 2 ngày, chưa cảm nhận được gì nhiều về 1 vùng đất, nhưng xóm đạo nơi nhà của cô bé đi cùng đoàn du lịch bụi của tụi mình quá hiếu khách làm mình thấy cảm động ! Và bạn nữa, thằng bạn mà 2 năm trời chưa gặp lại, bạn đón ta với tình cảm vẫn vẹn nguyên như thuở nào, ấm lòng và thương khi rời bạn, khi bạn tiển ta lên xe về lại SG…
Chỉ 2 ngày, cũng quên đi được hết những muộn phiền chất chứa về 1 viễn cảnh ảm đạm sắp tới của đời mình…. Bảo quên thì có quên đuợc bao giờ !
Chào bạn, chào BMT, ta về… Dặn lòng hứa sẽ trở về....
Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009
Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009
Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009
Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009
Nhớ hay quên ?
Tháng trước, đứa bạn lâu ngày không gặp nhắn tin “ tao nhớ mày, tao đang bệnh nặng lắm, nếu được thì hãy xuống thăm tao”. Thế là đi, 12g30 trưa nắng hừng hực, vẫn đi, con đường từ Sài Gòn xuống Tân An sao mà chói chang và đầy bụi, bụi xộc vào cả mắt mũi, nhất là nhiều khúc đường đang đào - lấp để làm gì đó chả biết !
Đến Tân An thì cũng gần 3g chiều, cái nắng quái vẫn còn rừng rực ghê lắm. Gặp lại , thì nó có bệnh hoạn gì đâu !, nó nói “Tao đang buồn và cô đơn, đi làm xa nhớ Sài gòn lắm, tao đâu có bệnh nhưng tao biết phải nhắn như vậy thì mầy mới đi, và… nhớ mày” . Chẳng lẻ quát vào mặt nó 1 trận tưng bừng hay sao ? Nói ba điều bốn chuyện ở quán cà phê rồi theo nó về nhà trọ vì nó khoe nó đã thuê được nha trọ cũng tương đối mà giá rẻ. Trời ạ, nhà gì mà chả tô vách, trơ gạch ống và xi măng ra, nền thì chỉ tráng xi măng…
Sụp tối, nó níu ở lại, thôi tao về, sao về , tối rồi mà ! Tao tưởng mày bệnh nặng thật nên mới bay xe máy xuống đây, mày khoẻ là tao mừng rồi…
Thế là về, trời muốn đổ mưa, may là chỉ chuyển mây đen vần vũ mà không mưa được. Ban ngày, con đường quốc lộ hơn 70 km vẫn không thấy ngán, nhưng về đêm sao mà thăm thẳm, nhưng đoạn đuờng có khu dân cư thì mới có đèn đường, còn lại tối mịt mù với 2 bên là cây cối hay đồng lúa, cỏ dại… Lại thêm ám ảnh với nhưng chiếc xe tải chờ hàng chạy như là xé gió, tay lên ga mà cứ chực hờ bóp thắng, miệng lẩm bẩm van vái thượng lộ bình an. Chỉ khi qua Bến Lức thì thấy cái vầng sáng đô thị từ Sài gòn hắt lên bầu trời thì mới lòng nhẹ nhỏm.
Về đến nhà, vẫn còn hồi hộp mà lại nghiệm ra được 1 cảm giác thú vị , giống như là cái vị kích thích, thấy cũng hay hay. Nó khuấy động cuộc sống đều đều tĩnh lặng của mình, sáng dắt xe ra đi làm, chiều về nhà, tắm giặt, ăn uống, xem phim…. rồi, ngũ. Có lẻ nên thỉnh thoảng phiêu lưu 1 lần như thế, để cuộc sống có thêm màu sắc.
Khi đứng truớc 1 sự chuyển hướng của cuộc đời mình, có lẻ, nên thay đổi môi truờng sống , con nguời, xa lánh không gian sống quen thuộc củ vài ngày, để refresh lại cái đầu mình, để sauđó mà tính tiếp buớc đi, nuớc cờ cho chình bản thân cuộc sống của mình.
Vậy là, tóm ba lô, 4g sáng , khi Sai gòn còn say ngủ, mình lên xe làm 1 chuyến lữ hành về miền Tây.. Đứa bạn lâu lắm rồi không gặp vẫn hay nhắn, mày xuống tao chơi đi, có thể khi thấy cuộc sống dưới này êm ả quá,mày sẽ thấy Sai Gòn hối hả vô cùng…. Vậy thì đi, đi để làm mới cái đầu của mình và để bình tĩnh lại, bớt hoang mang buồn bã, giảm lo lắng về tuơng lai của phần đời còn lại.
Xe qua những xòm làng còn mờ suơng, chợt nhớ lại chuyến rong ruổi về Sa Đéc và Đồng Tháp làm từ thiện năm ngoái. Đây là cầu Mỹ Thuận, đây là Nha Mân, đây là Lấp Vò, Lai Vung, phà Vàm Cống…. Dù miền tây đang thay da đổi thịt từng ngày, dù nét đô thị hoá đang phá dần cái bình dị của làng quê ruộng vuờn, nhưng những dòng sông của miền tây muôn đời vẫn thế, trĩu nặng phù sa cuồn cuộn chảy, bên lở bên bồi, như cuộc đời, được và mất.
Đã ngần ấy năm, mình được những gì , và mất những gì ? Có oán trách hay tủi hờn về những mất mát hay không ? Mình vẫn từng ngày cố gắng để sống , sống sao cho rõ ràng là 1 con nguời tử tế đàng hoàng, sống thiện luơng và bao dung, biết tha thứ lẫn không chà đạp hay không huỷ hoại bất kỳ ai, cái gì …. Dòng sông chảy có bao giờ ngoảnh lại những bến bờ đã qua hay chỉ là đi mãi không về theo tuần hoàn của nhân sinh và tự nhiên?
Xe tới Rạch Giá, từ Rạch Giá lại chuyển xe về Kiên Luơng. Bạn ra đón mình và xin lỗi, tao mời mày xuống nhưng bận quá, mày ở lại đêm nay, mai tao sẽ đưa mày qua thăm thú Hà Tiên. Được mà, chủ yếu tao không phải đi du lịch, tao đi để làm nhẹ cái đầu, và đi để thăm mày sau nhiều lần mày mời mà tao chưa đi được.
Đêm Kiên Luơng thật là yên tĩnh, 1 thị trấn còn nghèo với phố thị, quán xá lèo tèo và ít cao ốc sừng sững. Bạn lại lần nữa xin lỗi, thị trấn là vậy, buồn lắm mày à, có mày xuống tao vui lắm, 1 tháng tao phải tranh thủ về Sài gòn 1 lần, chứ ở đây riết chắc tao queo quắt vì buồn và nhớ Sai gòn. Sao hơn 10 năm rồi, mày không xin chuyển về SG ? Chuyển cũng được, nhưng tao với mày lớn tuổi rồi, tao về SG lại lạ lẩm môi truờng làm việc mới và làm sao cạnh tranh nỗi với tụi trẻ, vả lại, ở duới này họ cần tao, tạo mọi điều kiện thuận lợi cho tao…. Cả 2 đứa cùng thở dài….
8 giờ sáng hôm sau, bạn đánh thức và nói, tao phải vào công ty khoảng 2 tiếng, mày ngủ nuớng , chút tao về chở mày qua Hà Tiên chơi. Định ngủ tiếp thì điện thoại lại có tin nhắn, nguời trong cơ quan gọi về có việc cần giải quyết. Chả lẻ chửi thề, thì thôi, về…
Thì thôi, về, về và chịu đựng, có khi sẽ qua cơn sóng dữ, mình chẳng làm gì sai, mình chẳng làm gì ác, chẳng tham ô, chẳng hại nguời, chẳng buôn lậu hay bán Heroin, mình hiền như đất mà. Đất có hiền không ta ? Thì thôi, về…. Bạn gần khóc khi đưa mình ra bến xe…. Tao còn sẽ xuống, mày ơi….
Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009
Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009
TUỜNG THUẬT OFFLINE DÌN KÝ - 01/08/2009
TUỜNG THUẬT OFFLINE DÌN KÝ
Có 1 buổi chiều.
Hoàng hôn sắp tắt, mây đen ùn ùn kéo zìa, chời đất rung chuyển …..
Á.
Thì ra hội pà tám đang gióng trống phất cờ nương tử ra quân rầm rập tiến zìa sì gòn thẳng hướng Dìn Ký púp phê…
Thiên hạ náo loạn, những gương mặt sửng sờ zì ngây ngất với những vẻ đẹp chim sa cá lặn của những mĩ nhơn , những mĩ nhơn mà nét trâm anh đài các khuynh đảo quần chúng.
Nhưng, haizzzzzzzzzzz
đời mừ, không có gì là hoàn hảo cả, thiên hạc tặc luỡi than thầm zì những cái miệng đỏ thắm như hoa đào tía lia liên tu bất tận kinh sợ hãi hùng.
Nhưng, cũng nhưng, haizzzz
Giời cũng thương mà bù cho các nàng bằng cách bổ khuyết thêm biệt tài “cháp”, cháp đến độ chén đủa muổng dĩa rung chuyển, tiệc búp phê tan tác như cánh rừng xanh lá chỉ còn trơ cành khẳng khiu sau 1 trận bão giông.
Hội pà tám hum nay có các mĩ nhơn : Maimai mẫu hậu đi kèm Bảo Ngọc hoa hậu, Xì wít flower, conhoclochoc, garsscentus, nàng kọp mĩ mìu.
Khách mời có các đại gia như : Trancuong lazzypupy, Lão Tà, Lão Walk ( là tui đoá).
Lão Walk zí Lão tà rất là kênh kịu, ra zẻ ta đây quan trọng nên đủng đỉnh tới sau, lúc tiệc búp phê còn chút híu nữa là chỉ còn xuơng , hé hé hé.
Thôi thì, không bút mực nào tả xiết và ghi chép cho được những cái Mi cờ rô ra rả chen nhau phát thanh, kèm theo là những âm thanh khủng khiếp “cháp cháp, cháp” . Thiệt là Dìn Ký được 1 bài học nhớ đời trong nghệ thực kinh doanh khi trở tay không kịp đối phó zí bữa tiệc này, haizzzz, lổ là cái chắc rùi, thì chớ gì nữa, bán được có mấy vé búp phê mà đón toàn là “Nam thực như hổ, nữ thực còn kinh dị hơn nam”, haizzzz, thương quán Dìn ký hết xiết. Đó là chưa nói beer tràn như suối, nuớc mía tính bình quân 1 nhân khẩu phải sơ sơ 4 ly, chè , suơng sa , tính bình quân 5 chén/ nguời…. haizzzz, càng thương thêm cho chủ quán Dìn Ký, haizzzz.
Tiệc tàn, hội pà tám zí các đại gia kéo nhau đi tăng 2, nàng Grasscentus có việc nhà nên khép nép xin thưa rằng “em chả, em chả tăng 2”, và trancuonglazzypupy thì chuông điện thoại réo kinh hồn táng đởm nên phải zọt lẹ (nghe mấy nàng tám xì xào là có ai đó a lô – "zìa mau, zìa ngay lập tức , trình ziện cho pà bảo" – nghe đồn à nha, chớ dư luận quần chúng ai mà biết được, háháhá).
Thế là kéo nhau rầm rập qua Nice, theo tin hành lang thì chủ quán Dìn Ký có xi nhan truớc cho chủ quán Nice Karaoke về đạo quân bất khả chiến bại - tới đâu tan hoang tới đó này, nên quán Nice tính kéo cửa sắt hông thèm chào mừng quý khách. Nhưng may thay, nhờ có thần công Lạc diệp tảo zí Phách không chưởng của lão tà, kèm theo là kung fu “Kọp hống” của nàng Kọp, cho nên chủ quán Nice phải nức nở mà hân hoan chào mừng quý khách.
Ôi mê ly, phòng hát số 20, 1 con số chúm chím hoa xuân, đã biến thành phòng chà “Đim màu hồng” với những tiếng hát vuợt thời gian , vuợt không gian, à không, phải nói chính xác là “vuợt UFO” thì mới đúng trong thế kỷ nguời ngoài hành tinh này nhá.
Lão tà nức nở với những lời ai oán “ Sầu lẻ bóng - Niệm khúc cuối – Tình chết theo mùa đông…”
Lão Walk thì rên rỉ với “ tình đầu tình cuối - Chiếc lá cuối cùng…”
Nàng Sì wít thì rất bôn sê vích với “ Biết ơn chị Võ Thị Sáu” rùi chuyển tông qua “chiếc áo bà ba….”
Nàng kọp thì thê thiết với mí bài thiếu vắng tình iu, hát xong mí bài thì kọp ngồi ủ rủ vì nhớ chồng, haizzzz
Maimai mẫu hậu vừa não tình với các ca khúc Slow mùi, vừa sôi động khi song ca với hoa hậu Bảo Ngọc mấy ca khúc hip hop “ cả nhà thương nhau, bé bé bằng bông…”
Lâm li nhất là 1 tiết mục đặc sắc giữa 2 anh chị sui, sui trai zí sui gái, giời ui, 2 anh chị sui hát song ca bài "Khúc thụy du" mà Walk tui lệ rơi lả tả, thấm nuớc mắt đầm đìa uớt hết mí chục cái khăn giấy uớp lạnh nuớc bông. Cảm động ghia gúm đến nỗi đim zìa nhà Walk tui vẫn còn thổn thức zí nỗi lòng mà 2 anh chị sui gửi gắm qua bài hát, hức hức hức, viết tới đây thì nước mắt lại rơi típ tục, chắc 1 phần cũng vì mới xức dầu nóng ở thái duơng, trét dính qua mắt, hức hức hức.
Nói thim xíu nữa là kon gái của tui ( kon nhóc lóc chóc) trong đim off này rất ngoan, làm tì nữ phục vụ papa của nó rất hiếu thảo, đi hái luợm săn bắt thức ăn cho papa toàn là gân bò, xí quách, gà Yoga rôti, chim cút diet ,.... thương lắm...
( nói nhỏ kon nà kon ui : kon hiếu thảo như zạ thì chắc papa đi off vài lần zìa là papa phải mua thim hủ tíu mì ăn nhá, rùi papa phải đi thay hàm răng giả zì nhai xuơng rụng hết răng đoá kon ui)
Phòng trà “Đim màu hồng “ này quá não nuột hay sao á, mà 11g khuya hông còn ca sĩ nào hết sức để hét nên đành về thì ông trời khóc như mưa, gió bão sụt sùi….
Thế là offline kết thúc. Ý quên, chưa hết đâu, 12g khuya thì lại thấy xa lộ internet bị ket xe vì hội pà tám zí mí đại gia lại í ới tiếp tục trên net nữa…..
Hehehehe
SAU ĐÂY LÀ PHẦN PHÓNG SỰ ẢNH LY KỲ RÙNG RỢN