Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Tình ơi, vĩnh biệt

 
 
 
 

Chúng tôi quen nhau trong khoá bổ túc nghiệp vụ sư phạm năm ấy. Cậu ấy ngẫu nhiên ngồi cạnh tôi, và ấn tượng đầu tiên của tối khi nhìn thấy cậu ấy là nụ cuời rất hiền, với cái tên cũng rất lạ “Nguyễn Cộng Đồng”

.

 

Anh bắt đầu câu chuyện với ánh mắt xa xăm và buồn dịu vợi, tôi và anh ấy là đồng nghiệp khá thân, thường hay cùng café chia xẻ tâm sự với nhau. Hôm nay, anh hẹn tôi ở quán cũ, và tôi sững sờ khi nghe anh ấy thú nhận, anh là nguời đồng tính, và anh đang tuyệt vọng mà không biết chia xẻ , tâm sự với ai ngoài tôi, nguời mà anh tin và chắc chắn biết lắng nghe, cũng như đồng cảm với anh ấy, trong mọi chuyện.

.

 

Và rồi, từ tình bạn, chúng tôi chuyển qua tình yêu lúc nào không hay, đó là lần đầu tiên, tôi biết mình là nguời đồng tính, vì truớc đó, tôi có nhiều bạn gái theo đuổi, ngưỡng mộ và sẳn sàng nếu tôi gật đầu.

Chúng tối quấn lấy nhau như một nửa đã tìm được mảnh ghép của đời mình thất lạc nhau trong cõi chập chùng của đời. Chúng tôi đến với nhau như một đôi tình-nhân-vợ -chồng thực thụ, suốt chiều dài của khoá học 3 tháng năm đó.

Kết thúc khoá học, cậu ấy trở về quê, vùng đất Lai Vung  nổi tiếng quýt hồng và nem chua. Chúng tôi tạm xa nhau với lời hứa hẹn sẽ tìm lại nhau. Những cú điện thoại đường dài chất ngất nhớ nhung, thời ấy làm gì có Internet, chúng tôi giữ liên lạc với nhau trong khát khao cháy bỏng về 1 tương lai với niềm hy vọng dẫu là rất mơ hồ và rất vô vọng vì cuộc đời và xã hội này có mấy ai đồng cảm và thấu hiểu chúng tôi !

Tiếp sau đó là những hẹn hò cuống quýt, của những chuyến xe đường dài, để chĩ kịp 1 đêm bên nhau , và trời hừng sáng là bịn rịn tiển nhau lên xe trở về .

Cú điện thoại cuối cùng mà tôi nhận được từ cậu ấy, là tin báo cậu ấy bị điều chuyển công tác về dạy học tại 1 huyện xa xôi hẻo lánh ở Hồng Ngự - Đồng Tháp – “Em chưa biết thế nào nữa, ba má cương quyết không cho em đi nhận nhiệm sở mới, vì em là con trai út, ba má sợ em cực khổ thiếu thốn, ba má bắt em ở nhà trông coi mảnh vuờn quýt hơn 200 gốc” – và cậu ấy nghẹn ngào, vì cậu ấy, cũng như tôi, rất yêu nghề, yêu những ánh mắt thơ ngây của con trẻ.

Và sau đó là mất liên lạc, vì mấy tháng sau tôi cũng được phân công về 1 vùng biển mới sát nhập vào thành phố, nơi này hiếm hoi điện thoại.

.

 

 

Câu chuyện anh muốn kể chấm hết ở đây à ? Thì cứ xem như rằng đã có một thời đẹp đẻ yêu, và để nhớ, cho nhẹ lòng anh ạ…

.

 

Không, nếu như thế thì chúng tôi có thể đã lành vết thương mất nhau theo thời gian và đâu có gì mà nặng lòng mãi cho đến hôm nay !

2 tháng truớc, qua 1 trang web kết bạn, 1 nguời lạ cùng độ tuổi với cậu ấy gữi thư làm quen với tôi với những lời lẻ mà xét theo ngôn từ, phải gọi là rất chân thành . Tôi hồi đáp, cho nick yahoo và hẹn vào messenger để trò chuyện tìm hiểu nhau.

Trời ạ, chính là cậu ấy, đêm ấy, chúng tôi , cả hai cùng bật khóc, cùng mừng rỡ vì đã tìm lại được với nhau. Cậu ấy không lấy vợ sau khi cha mẹ mất đi, mà ở 1 mình nơi căn nhà hương hoả cùa cha mẹ do anh chị giao phó. Tôi cũng nhận ra rằng trong đêm đó, tình yêu của tôi dành cho cậu ấy là tình yêu duy nhất, mà khi tôi mất cậu ấy, tôi đã không nhận ra rằng cậu ấy chính là một nữa của đời tôi, tôi mãi mê đi tìm những mảnh ghép khác nhau mà chính trong bản thân tôi, tôi không tự biết là không ai có thể thay thế được cậu ấy trong trái tim tôi.

.

 

 

Như thế là phải chúc mừng anh chứ ! Sao anh lại thẩn thờ và tuyệt vọng  ?

.

 

Nếu như anh nói thì tôi rất hạnh phúc, đúng vậy. Nhưng anh ơi, hạnh phúc nào có trọn vẹn….

.

 

Anh bật khóc và ôm mặt nghẹn ngào. Tôi chỉ biết im lặng thở dài, có đôi khi, theo tôi, sự im lặng cũng  chính là 1 sự chia xẻ đồng cảm không thành lời mà rất lắng đọng.

Anh cứ ôm mặt với nuớc mắt chảy dài, một lúc sau, trấn tĩnh trở lại, anh nói tiếp.

.

 

Suốt 8 tuần lễ hạnh phúc ấy, đêm nào chúng tôi cũng hẹn giờ online với nhau, trao nhau những chăm sóc thành lời, lo lắng hỏi han nhau về 10 năm qua, anh – em đã làm gì, sống thế nào, có hạnh phúc không ? Chúng tôi gữi cho nhau từng tấm hình mà chúng tôi có trong khoảng thời gian ấy. Để xuýt xoa, để cuời vui, để cùng ngậm ngùi và trên hết tất cả, chúng tôi biết rằng, lần này , chúng tôi không thể đánh mất nhau nữa.

Chúng tôi hẹn nhau, tôi sẽ xuống Cao Lảnh, cậu ấy sẽ từ Lai Vung qua Cao Lảnh, và chúng tôi sẽ sống vài ngày bên nhau. Và bàn tính cho cuộc đời chung của cả hai trong thời gian sắp tới.

Ngày hôm kia, tôi đã đi đặt vé xe trước, cậu ấy cứ phone liên tục để nhắc tôi cái này cái nọ, để nói những lời nôn nao thương yêu cho ngày hội ngộ sắp tới. Cả hai cùng náo nức, cùng chờ đợi từng giây, từng phút để gặp lại nhau…

Mà Trời già cay nghiệt anh ơi….

.

 

 

Anh nói mà nuớc mắt lại tiếp tục rơi lần nữa, tôi thì căng thẳng vì đã mơ hồ sắp nghe được 1 điều không lành….

 

.

 

Trưa hôm qua, tôi đang nghĩ trưa chờ tới đầu giờ chiều làm việc, thì điện thoại reo vang, số của cậu ấy…. Tôi háo hức chụp lấy máy vì nghĩ rằng cậu ấy đang nhớ tôi. Giọng nói ở đầu dây là 1 giọng nói xa lạ, tôi nghe mà chết điếng :

-         Tui là anh của thằng Đồng, sáng  nay nó làm cỏ trong vuờn bị rắn cắn, cứu không được chú ơi ( khóc nức lên).

-         Là sao, anh làm ơn nói rõ hơn giúp tôi được không?

-         Nó đi rồi chú ơi, gia đình lấy máy của nó để báo cho bạn bè của nó biết. Tui đã đọc hết tin nhắn của chú và nó gữi cho nhau, tui biết tình cảm giữa hai nguời, nên tui báo cho chú biết hung tin.

-         Trời ơi, xin anh cho tôi địa chỉ của gia đình, cho tôi xuống thắp nhang tiễn Đồng lần cuối.

-         Cám ơn chú đã có lòng, nhưng gia đình tui thấy không nên, chú và nó thương nhau, nó ra đi bất ngờ, nó sẽ mang theo tình cảm đó. Chú có lòng với nó, gia đình tui cám ơn… (cúp máy).

.

 

Anh không biết nhà của anh ấy duới Lai Vung sao ?

.

 

Tôi chủ quan, hồi đó chỉ biết cậu ấy ở Lai Vung, cậu ấy rủ tôi về quê chơi hoài , nhưng tôi ngại, nên từ chối và không nhớ lấy địa chỉ của cậu ấy.

.

 

 

Anh biết số điện thoại bàn của anh ấy, anh có thể hỏi tổng đài xin địa chỉ được mà.

.

 

Thời đó, duới quê làm gì có, mỗi lần muốn gọi cho tôi, cậu ấy phải đi ra huyện gọi điện từ bưu điện anh ơi, còn số đi động của cậu ấy, thì tổng đài từ chối cung cấp nên bây giờ mới ân hận vậy đó. Tôi muốn điên cuồng gào thét lên vì sự sơ xuất này. Bây giờ , tôi chỉ ao uớc được đến thắp cho cậu ấy 1 nén nhang mà không còn cách nào ….

.

 

 

Anh rơi vào  im lặng với guơng mặt thẩn thờ, t ôi cũng im lặng…. Đêm đó , tôi thấy mình cũng đau cùng anh, nhưng nỗi đau của tôi thì đơn giản chỉ là 1 sự chia xẻ truớc 1 bi kịch mất mát tuyệt vọng của bạn. Còn anh, tôi tự hỏi không biết đến bao giờ, anh mới vuợt qua đựơc nỗi đau này và vết thươngtrong trái tim của anh, có lẻ, sẽ không bao giờ lành, vì nguời mà anh yêu đã ra đi về nơi vĩnh hằng, không có gì có thể bù đắp nỗi cho anh.

 
 
 

23 nhận xét:

  1. ...Thông cãm & chia sẻ nhữngnổi đau của người trong cuộc...phải không Ca ???

    Trả lờiXóa
  2. Mất đi một cuộc tình. Trong đời sống , có những bất ngờ xảy đến ,mình tránh không đở nổi ,nổi đau cho một người ra đi và một nổi đau cho người ở lại.

    Trả lờiXóa
  3. Tình yêu của người đồng tính có khi còn mãnh liệt và chung thuỷ thuỷ hơn rất nhiều so với tình yêu nam nữ bình thường. Mui luôn thấy trân trọng những mối tình như vậy của người đồng tính.
    Đọc xong entry chẳng biết sao mụi cứ thấy có cái gì không ổn bởi có thể gia đình người bạn ở Cao Lãnh không muốn chuyện tình này tiếp tục nên đặt ra câu chuyện về cái chết của em mình chăng???????
    Lúc rày mụi sẽ rất bận do phải tìm nhà chuyển chổ ở nên ít thămKa được.
    Mong Ka luôn nhiều sức khoẻ và bình yên.

    Trả lờiXóa
  4. xót lòng quá phải không daicathay ?

    Trả lờiXóa
  5. Vâng, cả hai nỗi đau đó cứ khiến Walk ray rứt và viết liền 1 mạch entry này anh ạ.

    Trả lờiXóa
  6. Ka cũng chẳng biết, vì ka nghe kể lại và chia xẻ với bạn. Cả hai đâu còn trẻ nữa mụi, đều đã ngoài 40 rồi, lẻ nào ở tuổi đó mà không tự lập được mà còn bị ràng buộc bởi gia đình, đúng không ?
    Ka chúc mụi may mắn đẩ mau chóng tìm được nhà và ổ định chỗ ở

    Trả lờiXóa
  7. thương hiệt phải không Hương ? Ka mấy ngaà nay cứ xót lòng khi nhớ tới câu chuyện và những giọt nước mắt của bạn

    Trả lờiXóa
  8. Tốt nhất cố gắng chỉ yêu 40% còn 60% yêu mình đi Ka...nếu không sao thiệt thòi quá!

    Trả lờiXóa
  9. làm sao cắt nghĩa được tình yêu Hương ơi, làm sao cân đong đo đếm được trong cõi tình

    Trả lờiXóa
  10. cho mụi chia sẻ tình cảm với anh ấy nha ka

    Trả lờiXóa
  11. thanks mụi đã đồng cảm, ka sẽ chuyển lời khi có dịp gặp anh ấy

    Trả lờiXóa
  12. Hôm về SG, M có xem truyện của một nhà văn mà M quên tên rồi , viết câu chuyện của 2 nguời đồng tính , gần giống câu chuyện nầy lắm hh , nhưng phần kết là nguời tuởng chết vẫn còn sống , nhưng bị tai nạn nên khuôn mặt dị dạng , họ âm thầm giúp đở nhau nhưng ko nhìn .
    HH viết văn hay lắm , đọc mà nao lòng hh ạ !

    Trả lờiXóa
  13. thanks nguyenbuu đã khen huynh hén, huynh viết theo cảm xúc thôi, chớ không phải chuyên nghiệp

    Trả lờiXóa
  14. ....tình yêu như vết cháy trên da thịt người...
    Chia sẻ với anh qua câu chuyện. Tình yêu thường khi bị chi phối bởi căn duyên anh à . Dẫu sao đã có một thời yêu nhau rất đẹp phải không anh ?!

    Trả lờiXóa
  15. có nhiều khi, sự đồng cảm lại làm đẹp hơn tâm hồn của chính mình phải không hiền mụi ?

    Trả lờiXóa
  16. Đời còn 1 thời để yêu, yêu trong bóng đêm lẻ loi, .... yêu cho quên tình ngày tháng....

    Trả lờiXóa
  17. Xã hội mình chưa có cái nhìn thỏa đáng với những người đồng giới. Vì vậy, họ luôn chịu thiệt thòi gấp đôi.
    Gửi một lời chia sẻ và mong anh bạn ấy chóng tìm được sự thanh thản.

    Trả lờiXóa
  18. Lolem, cuối năm rùi, tìm đọc những entry vui của ka nhé, đừng đọc những entry này !

    Trả lờiXóa

LÊN ĐẦU TRANG