Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2010

TinTin

Tintin là đứa trẻ rất thương em, biết nhường nhịn cho em. Còn TotTi là đứa trẻ rất có duyên, từ nhỏ đến lớn là thần tượng của cả xóm lao động nghèo, ai cũng chiều, ai cũng thích nựng nịu ẳm bồng. Nhưng không vì thế mà Ti không ngoan, trái lại, Ti rất biết nghe lời người lớn. Chỉ cần thấy ông 9 chau mày sa sầm mặt và không nói là Ti biết Ti đã làm sai và vội vàng chạy tới ôm ông và ríu rít "Ti sai rồi, Ti xin lỗi".

Ti rất biết nghe lời anh Tin dù đôi khi nỗi cơn khùng là nhào vô uýnh anh Tin túi bụi, đi đâu chơi, 1 điều anh Tin , 2 điều cũng anh Tin, cho ăn cái gì, cũng hỏi anh Tin thích ăn gì, rồi Ti gọi món theo anh.

Tin là đứa trẻ rất sùng đạo, vì Tin được bà ngoại dắt theo đi chùa từ nhỏ, là chuyên viên phụ giúp mỗi khi bà ngoại cúng kiến trong nhà. Sáng nay, sau khi đi học thêm ra, Tin nói hôm nay là rằm nguyên tiêu rất tốt ngày, dắt con đi chùa để con cầu nguyện Phật phù trợ cho em Ti về Mỹ luôn khoẻ mạnh và học giỏi.

Tin tin rất khoái chụp hình và hay xin làm phó nháy, thậm chí còn bày cho em Ti chụp hình nữa. Dưới đây là hình mà Tintin chụp hôm mùng ba tết đi lễ Phật ngọc Quán Thế Âm ở chùa Phổ Quang, và hoa gì rất lạ mà Tintin phát hiện ra và chụp  ở chùa Xá Lợi hôm nay.

Chắc là Walk sẽ ráng sắm cái máy KTS mới ( đang khuyến mãi um sùm) và tặng cho Tintin con Samsung đang xài, để cho cháu vui mà nguôi ngoai nỗi nhớ em.

Photobucket . Photobucket . Photobucket

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2010

Tin và Ti

.

Sáng nay,

Chở Tintin đi học thêm tiếng Anh và võ thuật, tới lớp thì thấy cháu nước mắt nhoè nhoẹt, mình cũng rơi lệ theo cháu.

Mình không hỏi cháu vì sao khóc vì mình dư biết cháu chạnh lòng nhớ đến em. Trước tết, hai anh em vẫn luôn được đi học cùng nhau như thế, tới nơi thì hai anh em cùng đắt díu nhau vào lớp, đứa nào ra trước thì đến chờ trước cửa lớp của đứa kia….

Đau lòng lắm con, nước mắt con trẻ làm xót xa lòng người lớn lắm con biết không ?

Chỉ mới 10 ngày về lại xứ xa, biết làm sao hả con ? bé Ti, em của con phải theo dì về Mỹ để chuẩn bị vào năm học mới. Ông cũng phải cắn răng lại mà dỗ em Ti cho dù em Ti năn nỉ ông cho Ti ở lại Việt Nam 2 năm nữa. Em của con bây giờ đã là công dân nước Mỹ rồi với quốc tịch Mỹ, phải cho em trở về nhà để em đi học con à. Tiễn em ra sân bay, ông thấy  hai anh em ôm chầm nhau mà khóc trước khi em vào phòng cách ly, lòng ông đau  như cắt con biết không ?

Thôi con, con rồi sẽ lớn, rồi 1 ngày nó con sẽ hiểu chia ly cũng chính là chờ đợi cho ngày sum họp, con sẽ hiểu nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai theo thời gian. Con và em Ti chỉ là anh em bạn dì mà thương nhau như anh em ruột vì 2 đứa sống bên nhau từ nhỏ tới giờ, rồi em sẽ trở về, rồi con sẽ bớt nhớ em… Chỉ là vấn đề thời gian…

 

Photobucket

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2010

Phóng sinh

Photobucket

Chuyện tình qua mạng đẹp như cổ tích

“Câu chuyện của Trân và Philippe, hai người bạn bị câm điếc, mà tôi sẽ kể với các bạn sau đây là một câu chuyện tình, một câu chuyện có thật giống như cổ tích”, đó cũng là phần mở đầu của tác giả có cái tên cực lạ Olivier Buom Bay.
Hồ Thụy Huyền Trân là một thiếu nữ Việt Nam 22 tuổi, cô thật đẹp với mái tóc đen dài và đôi mắt hiền dịu. Cô sống cùng cha mẹ tại thị xã Ngã Bảy (Phụng Hiệp), cách phía Nam Cần Thơ ba mươi kilômét. Cô quyến rũ, duyên dáng, thông minh nhưng lại bị tật nguyền bẩm sinh: cô bị câm điếc từ khi mới lọt lòng mẹ.
 
Cuộc sống của cô không hề bất hạnh bởi cha mẹ luôn dành cho cô tất cả tình yêu thương mà cô cần. Cô cũng không phải lo lắng gì về đời sống vật chất bởi gia đình cô không phải chịu cảnh bần hàn. Cha cô, ông Hoàng là chủ doanh nghiệp, ông điều hành một công ty sản xuất vật liệu xây dựng.
 
Trân hạnh phúc, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn về mặt tình cảm. Cô mơ ước gặp được chàng hoàng tử quyến rũ, người sẽ mang lại một niềm hy vọng mới cho cuộc sống của cô. Trái tim cô đơn của cô tìm kiếm một con tim khác để yêu thương.

Trước khi cưới nhau, con người ta cần phải yêu nhau, và trước khi yêu nhau họ cần phải biết nhau và vậy là trước hết cần phải gặp được nhau. Chính sự tình cờ làm nên các cuộc gặp gỡ. Khi hai bạn trẻ gặp nhau rồi đem lòng yêu nhau, ta có thể nói rằng đó là một sự tình cờ hạnh phúc…
 
 
Giống như nhiều thiếu nữ ở tuổi cô, Trân thường dùng Internet để giải trí. Một lần, khi truy cập mạng cô phát hiện ra một địa chỉ dành cho những người câm điếc trên thế giới. Cô vào địa chỉ ấy để tìm một thanh niên cùng độ tuổi với mình, với mong muốn được làm quen và có một người bạn tốt để có thể trò chuyện với nhau qua webcam.
 
Trong khi tìm kiếm, cô gặp một chàng trai người Pháp cũng bị câm điếc giống mình, chàng trai này sống cách cô hơn 10.000 km. Anh tên là Philippe. Anh là người Pháp và hiện đang sống tại thành phố Mans, phía Tây nước Pháp. 26 tuổi và vẫn còn độc thân, anh là nhân viên trông coi cửa hàng trong một trung tâm thương mại.
 
Philippe rất ngạc nhiên và hạnh phúc khi được gặp cô gái Việt Nam này qua mạng, một cô gái rất khác so với phụ nữ Pháp. Ban đầu giữa hai người là mối quan hệ bạn bè xã giao, họ trò chuyện cùng nhau qua webcam trong nhiều tuần liền. Vì không thể nói như đa số mọi người nên họ dùng ngôn ngữ dấu hiệu, tức là trò chuyện thông qua các cử chỉ của bàn tay. Cùng với thời gian, mối quan hệ giữa Trân và Philippe tiến triển, mối quen biết sơ sơ biến thành tình bạn, rồi tình bạn trở thành tình yêu… Balzac đã từng nói, “Tình yêu là một ngọn gió huyền bí và mạnh mẹ nhưng ta lại chẳng biết nó từ đâu thổi tới"
 
Hai người tiếp tục gặp nhau từ xa qua màn hình máy tính và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày. Hàng nghìn kilômét ngăn cách họ như không còn tồn tại, khoảng cách như được rút ngắn nhờ sức mạnh kỳ lạ của tình yêu và định luật vạn vật hấp dẫn. Quả là vị thần tình yêu bắn mũi tên của mình vào ai và khi nào tùy thích! Một tình huống mới lạ kỳ làm sao! Một thiếu nữ Việt Nam và một chàng trai người Pháp đem lòng yêu nhau nhờ chiếc webcam! Họ chỉ thấy nhau qua khung màn hình máy tính nhỏ bé, nhưng từng ấy cũng đủ để tình yêu của họ nảy nở. Tháng ngày trôi đi, tình yêu ấy không phai nhạt mà ngược lại, mong muốn được hiểu nhau rõ hơn càng tăng lên trong họ.
 
Một ngày, Trân cho mẹ cô hay rằng cô đã gặp một chàng trai qua Internet. Cô phải thuyết phục bà mẹ rằng anh chàng Philippe này có tình cảm sâu nặng với mình. Trân giải thích cho cha mẹ rằng cô muốn thật sự gặp chàng tình nhân yêu quý này, người cũng bị câm điếc giống cô nhưng sống ở nửa kia của Trái đất, ở một nơi rất xa, tại nước Pháp!
 
Đối với hai bạn trẻ, máy tính và khung màn hình nhỏ bé không đủ để thỏa mãn mong muốn hiểu nhau của họ. Họ muốn bước qua thế giới ảo, tuy thật tiện dụng nhưng chỉ là nhân tạo để tới với thế giới thực nơi mọi thứ thật hơn.
Hiện tượng Cyberlove có những hạn chế của nó bởi một người đàn ông và một người phụ nữ chỉ có thể thực sự hiểu nhau kể từ thời điểm họ có thể gặp mặt nhau.
 
 
Philippe bắt đầu để dành tiền và mua một vé máy bay từ Paris tới thành phố Hồ Chí Minh. Anh lên đường chỉ có một mình dù bị tật nguyền, anh tự xoay xở và tới sân bay Tân Sơn Nhất vào tháng 10/2008. Trân cùng cha mẹ tới đón anh.
 
Philippe qua khu vực kiểm soát hải quan rồi tiếp tục bước qua cánh cửa cuối cùng của sảnh đến sân bay, và anh nhận ra Trân ngay giữa đám đông chen chúc.

Cả hai cùng bật khóc, như hai vì sao lạc nhau tìm lại được nhau vào buổi bình minh, họ nhẹ nhàng ôm lấy nhau, siết chặt vòng tay. Đây là lần đầu tiên họ thực sự gặp nhau, bên ngoài màn hình máy tính của họ! Sau 12 tháng chờ đợi và hy vọng, sau một thời gian dài đến vậy, giấc mơ đã trở thành hiện thực, cyberlove của họ đã hiển hiện: cuối cùng hai người bạn trẻ đã có thể gặp mặt nhau. Họ đã yêu nhau qua màn hình máy tính. Giờ đây trong đời thực, họ không hề thất vọng, họ vẫn luôn yêu nhau nhường ấy. Chẳng hề có điều bất ngờ ngoài ý muốn nào đối với anh cũng như với cô.
 
Philippe cùng Trân bước lên chiếc ôtô của gia đình cô chạy thẳng hướng đồng bằng châu thổ. Philippe lần đầu tiên khám phá Việt Nam. Mọi thứ đều mới mẻ với anh. Đây thực sự là một cú sốc hạnh phúc! Anh mê đi trước đất nước và nền văn hóa này, và đặc biệt là trước người dân ở đây.
 
Philippe vui thích khám phá ra biết bao kênh rạch rợp bóng cây tạo thành một mạng lưới đường thủy nơi hàng nghìn con thuyền chất đầy hàng hóa tấp nập qua lại. Cha mẹ Trân đã mời Philippe tới nghỉ một tuần tại nhà họ ở gần Cần Thơ. Ngôi nhà nằm ngay bên bờ sông. Từ phòng Philippe nhìn ra quang cảnh thật đẹp. Suốt một tuần, Trân cùng Philippe dạo chơi trên chiếc xe máy Nhật của cô. Mỗi ngày lại là một niềm đắm say đối với đôi tình nhân trẻ chỉ giao tiếp bằng tay. Nếu không biết thứ ngôn ngữ đặc biệt dành cho những người bị câm điếc này bạn sẽ không thể hiểu được họ.
 
Để nói chuyện với cha mẹ mình, Trân nhìn miệng cha mẹ để hiểu những gì họ nói. Đôi khi mẹ cô viết vài lời lên một tờ giấy. Cha mẹ Trân tiếp đón chàng trai trẻ người Pháp bằng tấm lòng nồng nhiệt và họ đã nghĩ tới một đám cưới cho cô con gái đang rất hạnh phúc và vui sướng trong vòng tay anh chàng Philippe này.

Sau một thời gian suy nghĩ, Philippe và Trân báo tin họ đồng ý cưới vào năm 2009. Sau một tuần hạnh phúc bên nhau, giờ chia tay đã đến. Philippe trở về Pháp để lại Trân rưng rưng nước mắt tại sân bay. Những thủ tục hành chính và pháp lý cho đám cưới bắt đầu được thực hiện vào mùa đông năm 2008. Một cô gái Việt Nam cưới một chàng trai Pháp là chuyện hoàn toàn có thể nhưng cần phải có thời gian để tập hợp tất cả những giấy tờ cần thiết theo quy định của hai Chính phủ. Tới tháng 7/2009 họ mới có thể làm đám cưới.
 
Có một câu ngạn ngữ Pháp nói rằng nếu trời mưa vào ngày hôn lễ, cô dâu chú rể sẽ được hạnh phúc. Ngày 20/7/2009, tại Cần Thơ, trời mưa rất to, nước như trút xuống từ bầu trời phủ kín mây. Bầu trời toàn một màu xám xịt chỉ trừ trong trái tim đôi vợ chồng trẻ, họ mặc quần áo cổ truyền của người Việt Nam với màu sắc rực rỡ: màu xanh lam cho chú rể còn màu vàng cho cô dâu.
 
Ngay từ sáng sớm, đoàn đón dâu bên gia đình Philippe đã tập trung trong sân một khách sạn tại Cần Thơ. Trong số các thành viên gia đình, có mẹ anh, Sylvie, đây cũng là lần đầu tiên bà tới Việt Nam, người bạn của bà Gil cùng con trai ông. Chị gái Philippe tên là Adèle, cô cũng bị câm điếc giống em trai mình. Cô thực sự rất mong muốn tới Việt Nam dự lễ cưới. Chồng cô tên Claude, anh là người thuộc quần đảo Antilles và trông rất giống Ronaldo.
 
Tại chợ Cần Thơ, nhiều bạn trẻ Việt Nam tới thật gần để nhìn anh chàng ngoại quốc này với ánh mắt như muốn nói: “Anh có phải Ronaldo không?” Từ Cần Thơ tới nhà cô dâu mất nửa tiếng đi ôtô. Những thành viên trong gia đình chú rể đã tới thị xã Ngã Bảy. Họ mang tới nhiều đồ lễ trên những chiếc mâm trang trí sặc sỡ, theo đúng truyền thống Việt Nam. Trên ngưỡng cửa gia đình, cô dâu xinh tươi trong chiếc áo dài vàng được cha mẹ, người thân vây quanh, và hơn 500 khách mời đã tới chật kín phòng ăn lớn nơi sẽ diễn ra bữa tiệc cưới.
 
 
Sau khi đã đứng suốt để chờ đợi, họ chào đón chú rể, theo đúng nghi lễ xa xưa của người Việt Nam. Mọi phong tục đều được tuân thủ. Gia đình chú rể trao những mâm lễ vật cho các thành viên gia đình cô dâu. Lễ cưới cũng diễn ra theo truyền thống của Việt Nam: thắp hương trước bàn thờ tổ tiên gia đình cô dâu, lễ vật, hai gia đình có vài lời, trao nhẫn cưới, rồi đến thời điểm xúc động của đám cưới. Sau đó, Trân và Philippe mời mỗi khách dự đám cưới một ly “vodka Hà Nội” nhỏ.
 
Bên ngoài nhà hàng, mưa tiếp tục rơi, mưa to tới mức một tấm bạt che đầy nước đã đổ sụp xuống… Nó khiến mọi người sợ hãi chứ không gây thiệt hại gì. Trời mưa nhưng Mặt Trời thì lại nằm trong tim tất cả mọi người vào ngày hôm ấy. Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau và họ ra dấu bằng tay: yêu nhau mãi mãi!
 
 
Tác giả bài viết này, Olivier Buom Bay tên thật là Olivier Page. Anh là Tổng Biên tập của cuốn cẩm nang du lịch Le guide du routard Vietnam. Olivier Page năm nào cũng qua Việt Nam vài lần để cập nhật thông tin cho cuốn sách và cả để đi du lịch. Anh lấy bút danh là Olivier Buom Bay, vì như anh nói, anh giống con bướm cứ lang thang mãi hoài. 
 
Lần trở lại Việt Nam vào cuối tháng 7 vừa rồi đặc biệt hơn vì anh là nhân chứng của một đám cưới giữa một chàng trai Pháp bị câm điếc và một cô gái Việt không nghe, không nói được

Thứ Tư, 17 tháng 2, 2010

Mùng 4 - Chia ly

Đường nắng như đỗ lửa, gió hun hút.

Sáng nay, mình ra phi trường tiễn mẹ con bé Ti về Mỹ.

Dù rất sợ những cảnh tiễn đưa, đau lòng lắm, nhưng đây là máu mủ của mình, đây là cháu của mình, cả hai mẹ con, mình chăm bẳm nuôi dưỡng từ khi còn đỏ hỏn cho đến bây giờ.

Ngày mẹ bé Ti ra đời, thương em gái, xót cháu, cháu chào đời mà thiếu vắng tình phụ tử, vì cha của cháu đã ra đi tìm vùng đất hứa, đã gữi thân lại nơi đáy biển sâu.

Mẹ bé Ti là 1 cô gái xinh đẹp, thông minh và học giỏi, cháu lớn lên, trưởng thành, đi làm và có nhiều nguời theo đuổi, cháu biết giúp đỡ gia đình ngay từ những tháng lương đầu tiên trong đời. Rồi, vì tình yêu, vì niềm hy vọng rằng sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn nơi xứ người, để có thêm nhiều khả năng giúp đở cho mẹ và các cậu, dì khi tuổi già đến. Cháu đồng ý theo chồng, đem con về nơi xứ lạ.

Chỉ mới chưa đầy 2 năm, mọi thứ chỉ mới bắt đầu gầy dựng, khi bé Ti nhập quốc tịch và là công dân Mỹ, cháu thưa và xin các cậu dì cho gữi con về VN để 2 vợ chồng tập trung vào công việc.

Bé Ti quay trở về sống với các Ông Bà được 6 tháng, và bây giờ phải quay trở về Mỹ để chuẩn bị vào lớp một Primary school.

Mình muốn cho cháu ở lại đây vài năm để cháu nói rành rẽ tiếng Việt, có thể đọc viết tiếng Việt, đồng thời cháu vẫn học ở truờng quốc tế, để khi trở về Mỹ thì cháu tiếp tục lớp cùng cấp mà không bị lỡ dỡ vài năm học. Nhưng, trường quốc tế giá chấp nhận được thì tìm hiểu toàn là Tây ẹ ẹ dạy, còn truờng uy tín với hồ sơ bảo đảm kể cả Giáo viên nước ngoài có bằng cấp sư phạm Anh Mỹ chuẩn thì giá học phí hỡi ôi trên t rời, trọn gói 1 trẻ lớp 1 hơn 1000Usd/tháng.

Giá mà mình giàu hoặc ít nhất cũng trung lưu thì mình sẽ lo cho cháu, nhưng …..

Thế là, sáng nay, mùng 4 Tết, rưng rưng tiễn 2 mẹ con quay về Mỹ.

Biết rằng, chỉ là xa cách về mặt địa lý.

Biết rằng, cháu sẽ trở về thăm lại gia đình khi có điều kiện, khi bé Ti nghĩ hè hay nghỉ đông.

Biết rằng, với thời buổi này, phone, chat, net, webcam… sẽ đem con người lại gần nhau.

Tuy vậy, đau lòng thì vẫn đau lòng, nhất là khi nhìn nước mắt của con trẻ rơi khi bước vào phòng cách ly.

Đau lòng và ngạt thở, khi về nhà, nhìn thấy những vật dụng quen thuộc của bé Ti….

Không biết, vài hôm nữa hay vài tháng nữa, mới nguôi được nỗi đau và nỗi nhớ này ???

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

Tĩnh mặc Xuân

Photobucket Photobucket Photobucket
Hoa này ở ngoài nhìn rất hay, chả biết sao lên hình màu tím của nó bị tái, ở ngoài màu tím hay tuyệt vời
Photobucket Photobucket Photobucket
Hòn đá này có tên là "Tình Mẫu Tử"
 Photobucket Photobucket
Gốc cây này có dáng của chú hổ
 
Photobucket Photobucket
Bonsai xương rồng này đẹp tuyệt vời, lần đầu Walk mới thấy

Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010

Cám ơn mùa xuân

Photobucket
 
Từ Công Phụng - Mùa xuân trên đỉnh bình yên
 
 
Nguyên Khang & Diễm Liên
 

Cuối năm.

Photobucket
 
 

Năm mươi mốt bước qua, năm mươi ba bước lại.

Thiệt tình, câu dân gian truyền khẩu này mình không tin, nhưng rồi bây giờ cũng phải tin.

Năm nay quả là nhiều biến động của đời mình, công việc bị cắt giảm, thu nhập cũng down xuống mất 1/3, rồi thì mấy trận bệnh, mà gần nhất là 3 tháng nay, ngực trái hay đau nhói từng cơn, dù rất ngắn, kèm với nó là cơn đau lói vai và phía sau lưng. Nghi ngờ, đi khám 3 bác sĩ mới biết, tim và huyết áp high tension. Cũng may, trong hoạ có phúc, chỉ là giai đoạn đầu, bác sĩ bảo nếu em chủ quan để lâu hơn 6 tháng nữa thì nó sẽ làm nặng hơn ở cấp độ cao hơn. Rồi, cũng là di truyền mà thôi, vì bác sĩ hỏi cha mẹ có ai đã bị tim và huyết áp không ? Có, đó là căn bệnh đã gây khốn khổ cho Mẹ của mình.

Thì thôi, sống chung với lũ, uống thuốc dài hạn.

Mà thiệt, vài đứa bạn, trai có, gái có đều bị đột tử , không ở lúc 51 thì là lúc 53, đọc báo cũng thấy phân ưu kha khá cái số nguời ra đi trong 51 và 53 rồi….

Thì, sống chung với lũ. Có nhiều khi bình thản đón nhận những điều dữ, dù có buồn, nhưng buồn không quật ngã được mình, không luỵ, kể cả tình. Rồi mọi sự cũng qua.

Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm rồi, cứ ngỡ là sẽ nhẹ nhàng mà bước qua năm mới, mà nhiều thứ cứ tiếp diễn khiến lắm khi cay đắng, chẳng biết trách ai, hay trách mình, vô ích, đón nhận nó, đối đầu không được thì nuốt xuống nghẹn chút chút thôi, không đối đầu được thì ẫn nhẫn lách qua, cho lành. Miễn sao mình không tự làm đau mình, hay tự đánh mất tự trọng của chính mình.

Mới đây thôi, Một bạn quen lâu rồi, bỗng dưng mất liên lạc gần 3 năm, đùng 1 cái trở về, tìm thì té ra nó xuất cảnh trong im lặng, trở về, đi café, trò chuyện, rồi nói chữ yêu, rồi đòi quan hệ. Từ chối thì trỡ mặt nhắn tin , nhá máy chữi rũa om xòm trời đất. Mình tìm đến khách sạn nguời ấy ở tạm trong thời gian về VN để muốn hỏi cho ra lẻ thì reception báo là đã check out. Một nguời  khác nữa mà mình rất quý, bỗng dưng chat xưa rày rất vui vẻ và đáng mến rồi đùng đùng nỗi giận, rồi đề nghị đừng liên lạc, đừng nhắn tin, đừng…. stop hết, Yes sir, nếu bạn yêu cầu như thế thì tôi sẽ tôn trọng yêu cầu của bạn. dù tôi biết bạn không quan tâm đến việc tôi bị tổn thương như thế nào. Chấm hết, cho nhẹ nhàng.

Rồi, hôm nay, dắt 2 nhóc cháu đi chơi, đôi giày rất ngon, đi gần 2 năm rất tốt, bỗng nhiên đang buớc thì rớt  hẳn cái đế và 1 phần gót giày, thế là cà nhắc kéo 2 nhóc ra xe về, rồi chạy tiếp, tắp vô Hồng Thạnh mắng vốn thì nó rối tít xin lỗi, nói anh để giày lại tụi em sữa, qua tết lấy. Trời, để giày lại đi chân đất sao? Bấm bụng mua đôi giày mới, hehehe.

Cũng may, chạy tiếp đi café offline với 1 cô em gái trên Blog mà mình rất thương quý từ Pháp về, rũ ai cũng không được vì ai cũng quắn đít lo Tết sắp đến, thế là, chỉ có 2 anh em mà trò chuyện rất tâm đắc, rất vui, nói mà không hề giữ ý, cuời thì rất tươi sang sảng phóng khoáng…. Ơn trời,  trong hoạ có phúc , có` lẻ vậy !

Lạy trời, còn 2 ngày nữa là qua năm mới, cái hạn của năm cũ xin buông tha cho con, cho con nhẹ nhàng và thanh thản buớc qua năm mới, lạy trời….

LÊN ĐẦU TRANG