Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2009

Chia ly (January 03, 2009)

Photobucket

.

*** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** ***

.

Như chưa hề có cuộc chia ly.

.

Nguời phụ nữ đẩm nuớc mắt, đau đáu dõi trông theo từn chuyến tàu qua, cố tìm lại ký ức 1 chốn củ, ngày cô ấy còn sum họp với gia đình. Cô thắp hương, khóc với đất trời trong lời khấn nguyện xin tìm lại được gia đình của mình.

Ký ức cuồn cuộn chảy về… Để vở oà trong tiếng nấc nghẹn bên niềm hạnh phúc trong vòng tay lẫn nuớc mắt nghẹn ngào đớn đau mất mát và hạnh phúc của nguời thân. Có lẻ đất trời cũng thấu, cao xanh cũng tường với 1 tấm lòng.

Xem để thấy lòng mình còn vô cảm không ! Xem để cùng khóc và thấy mình còn quá nhiều hạnh phúc. Trân trọng là vậy 1 chương trình mang tính xã hội cao, nhất là khi thấy nguời dẫn chương trình cùng rưng rưng nuớc mắt, chấp tay mãn nguyện khi kết thúc có hậu.

Biết rằng lòng sẽ đau, tim sẽ thắt, và sẽ không kìm đuợc nuớc mắt khi xem chương trình này, nhưng mình vẫn chờ đón xem. Xem để thấy đời cón quá nhiều bất hạnh, đớn đau. Xem để thấy đời không phải là 1 thảm hoa hồng trong buớc chân của 1 số nguời dầy phúc nào đó. Xem để thấy , để nhìn xuống chân mình, để không ngứơc lên cao với bao ảo vọng..

.

Bé Ti.

.

Nhớ con lắm con à, gần 1 năm rồi con rời xa vòng tay của ông. Một năm rồi, tết năm ngoái còn có con ở bên cạnh ông, Tết năm ngoái, còn đi tìm mua cho con từng chiếc áo ấm, cái mũ len, đôi giày lót ấm. Tết năm ngoái còn dắt con và anh Tin đi chơi mùa Xuân…. Xuân này con chưa về được, vì nghèo, vì cha mẹ con đang cật lực bưon chải tìm cách sống khi buớc chân đi lâp nghiệp nơi xứ nguời.

Ông nhớ con quá Ti ơi, cứ ngở là thời gian sẽ giúp cho ông nguôi ngoai nỗi nhớ, mà không sao nguôi ngoai được, nỗi nhớ lại càng đầy thêm, đau thắt lòng khi xuân về.

Con thỏ thẻ qua phone “ông chín đừng buồn bé Ti, tết sang năm ba mẹ đã hứa cho Ti về thăm ông”. Bật khóc vì nghe lời con trẻ, cả nhà ai cũng khóc khi nghe con nói như vậy bé Ti à, ai cũng khóc, vì nhớ thương con.

Nghèo đâu phải là cái tội, cha mẹ con còn nghèo nên ông đâu dám trách khi cha mẹ con chưa mua được máy tính để ông thấy con qua webcam cho đở nhớ. Gom hết tiền luơng thưởng, ông sẽ gởi qua để cha mẹ con mua máy tính, để tết này, thấy con và con được thấy mọi nguời trong gia đình khi mùa xuân về. Để con khôgn khóc đòi về Việt Nam mỗi lần xem album gia đình, để con không mớ 1 đêm nào đó với tiếng kêu thảng thốt “Ông chín ơi…” làm cha mẹ của con phải rơi nuớc mắt, con ơi…

Tết năm ngoái, cho con và anh Tin đi Phan Thiết chơi , ông đã suýt ngất đi khi con bị lạc trên bãi biển, nói chi bây giờ xa con gần 1 năm rồi, làm sao để nguôi ngoai nỗi nhớ con ???

.

Và em,

.

Không còn gì nữa em à, hãy buớc ra khỏi đời anh, đừng làm nặng lòng nhau chi nữa. Tình yêu chỉ là 1 phần của cuộc sống, còn nhiều thứ khác để sống mà em. Em xem tình tôi bằng 1 cái giá quá nhẹ, liệu em còn đủ lòng tự trọng để mở miệng nói 1 lời ăn năn tha thứ không ? hay cũng chỉ là 1 lời ngọt ngào như truớc đây.

Tôi và em , là những nguời không bình thuờng trong con mắt của xã hội này. Hãy sống theo cách mà em đã chọn và đừng làm vuớng bận đời nhau chi nữa. Cái làm tôi ray rứt là tôi tiếc cho giấc mơ của mình. một giấc mơ mà tôi nuôi duỡng nó bằng chính nhân cách và giá trị của bản thân tôi, giúp tôi tồn tại mỗi ngày và vuợt qua những thị phi, đứng vững kiêu hảnh trong cuộc sống. Giấc mơ ấy , tôi đi tìm suốt 30 năm qua, tôi cứ ngở là em sẽ dự phần cùng tôi xây nên giấc mơ ấy … Thì thôi, em không có, không còn chỗ đứng trong giấc mơ ấy. Hãy để tôi yên tỉnh một mình với giấc mơ của chỉ riêng tôi.

Em đi đi, làm ơn đừng ngoảnh lại.

Tôi đóng cánh cửa lại rồi.

.

*** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** ***

.

Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG