~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tháng 11, nghe đứa em nhắn tin báo mùa hoa dã quỳ đang trở về.
(Ảnh này nguồn từ Blog Dã quỳ)
Dã quỳ, loài hoa hoang dại, cứ hẹn nhau cuối mùa mưa lại rợp vàng những nẻo đường ngan ngát một sắc vàng, man mác một trời xanh, trời xanh trong mắt, mây trắng lảng đảng và dốc mù sương.
(Note : Hướng dương là chị em với dã quỳ, nhưng nguời chị được cưng như trứng mỏng, kiêu hảnh trong vườn. Còn đứa em dã quỳ hoang dại lặng thầm trên những con đường đất đỏ, với tự hào về giá trị rất riêng của mình)
Như tín hiệu báo chuyển mình mùa khô đang tới, mùa hanh hao gió lạnh sắt se. Dã quỳ còn mênh mang rợp vàng thuở ấy ? Chỉ biết trong ta cứ bàng bạc một sắc hoàng hoa, theo dài những tháng những năm.
....................................................................
Đà Lạt ơi, đường dã quỳ đã rực vàng trong nắng lạnh chưa ? Những rặng thông chấp chới rạc rào như che chở ánh vàng dàn trải suốt con đường. Một màu xanh, xanh biêng biếc sắc cây, một màu vàng, vàng rưng rức nắng, viền những dốc đồi quanh co như sưởi ấm trong gió lạnh hanh hao.
Dã quỳ ơi, gọi ta trăn trở trong đêm. Những đốm vàng trong nguyệt bạch của đêm lang thang năm nào. Sáng rực lên trong tăm tối thăm thẳm của đêm, như rung lên với vầng trăng vằng vặc trời cao. Dã quỳ ơi, trái tim ta nhức nhối, nỗi đau xưa mưng mủ cháy hồn ta. Tình đã mất, ta khồng là nguời phụ, chỉ có chăng lỗi hẹn với dã quỳ. Dã quỳ ơi, 5 năm rồi nỗi nhớ, ta mang theo và hẹn sẽ trở về.
Về, về với một mùa hoa....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét