Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2008

Trắng

Nhớ có lần đọc ở đâu đó, rằng trong đời người nên có dịp để đối mặt với cái chết. Để soi rọi lại chính mình. Để ngẫm nghĩ và để xem mình đã làm gì hối tiếc và ân hận hay không ?

Đọc mà rùng mình, ấn tượng mãi không phai. Có cần thiết phải như thế không nhỉ ? Vì, cái lằn ranh giữa sống và chết rất mỏng manh. Đêm giao thừa năm ấy, mình chào mẹ để vào cơ quan trực, mẹ mỉm cười và nắm tay mình 1 hồi lâu, khi dắt xe ra cửa, chợt quay lại thì thấy mẹ vẫn còn nhìn theo đau đáu theo mình và nụ cười nhẹ vẫn nở trên môi. Hai tiếng sau, tiếng chuông điệ thoại với giọng thảng thốt của đứa cháu báo tin Bà nội đang hấp hối.... Mất mát này đau mãi đến bậy giờ khôn nguôi.

Mấy năm trước, cũng 1 lần nhập viện để mổ, tỉnh dậy trong phòng hồi sức, tay chân bất động vì thuốc tê vẫn còn, bốn bề là 1 màu trắng toát, nuớc mắt chợt trào ra. Nhưng không có 1 chút nào là của sự sợ hãi, chỉ cảm thấy trống vắng đến vô cùng, rỗng vô tận, thăm thẳm, và thấy kiếp người sao nhỏ nhoi đến là vậy...

. Photobucket

1 nhận xét:

LÊN ĐẦU TRANG