Trần ai qua nơi bến lụy,
lời ru thầm thảng thốt mị lòng đau...
Hai câu này trong một bài thơ cũ, đã làm từ lâu lắm, lúc vọng tình, cứ làm mình nhớ mãi. Lúc viết bài thơ này, lòng đau, đau ghê lắm, nhưng bây giờ thì mới tin rằng thời gian sẽ là phương thuốc chữa lành mọi vết thương của tâm hồn.
Và, đọc lại, thấy man mác một trời thương, thương mình, thương đời...
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét