Thứ Năm, 24 tháng 4, 2008

Tầm xuân rơi rụng

Trèo lên cây bưởi hái hoa,

bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân,

nụ tầm xuân nở ra xanh biếc

em cưới nàng anh chết tình riêng...

Tối qua, trò chuyện với đứa em thân thiết quý mến, S. cứ bảo là tại nó mà tình xưa nên nỗi, tại nó cứ thế này thế nọ mà... Đi Nga 10 năm, người ấy vẫn đợi S. chỉ đến khi chính S. đánh lừa bằng cái tin S. đã có vợ thì người ấy mới đi cưới vợ, cưới như 1 sự trả thù !!!

Trời, đau lòng vậy sao S ? Em không dám nói ra 1 sự thật, nhưng anh biết, đó là do em sợ, cái nỗi sợ rất thật trong thời kỳ những năm khốn khó ấy, khi mà mọi thứ đều được tô hồng, em không dám và không đủ dũng cảm để đối mặt với cuộc đời, để chấp nhận chính mình và giữ lấy tình yêu của mình.

Thôi, rồi năm tháng cũng qua, và chỉ biết là khuyên S. , đó âu cũng là duyên số, có duyên mà không nợ.

Không nợ sao ? cái nợ vẫn còn đau đáu đến hôm nay, khi em giấu mình vào rượu và những trò chơi khác như con thiêu thân đốt mình , để quên. càng cố quên lại càng cố nhớ.

Ngày anh cương quyết rời bỏ vùng đất ấy để T. an lòng mà đi cưới vợ, làm tròn chữ hiếu với cha mẹ. Anh chỉ yêu cầu T. hứa với anh 1 điều - Quên anh đi và đừng bao giờ lầm lỡ mà trao trái tim cho tình trai một lần nữa - 18 năm, T. vẫn giữ lời hứa đó, và anh vẫn theo T từng ngày. dù không 1 lần gặp lại, anh không dám, không can đảm gặp lại, để T. an lòng giữ lấy hạnh phúc gia đình , bên vợ đẹp con ngoan. Duy nhất chỉ 1 lần tình cờ giữa phố, gặp bất ngờ và anh đã chết sửng lúc ấy khi T. bảo con chào bác, T đã lấy tên anh mà đặt cho con, T xin lỗi anh vì đã không hỏi ý anh được, chết sửng, vì anh biết là tình anh đã nằm lại vĩnh viễn trong trái tim của T, gọi tên con là để T nhớ về anh.

Than ôi, anh em mình đau nhưng vẫn hạnh phúc S. nhỉ, vì chúng ta biết rằng chúng ta đã sống trọn vẹn cho thời đẹp đẻ ấy, S vẫn sống mãi trong ký ức của chàng trai QN, còn anh vẫn sống mãi trong T.

Đó có phải là đánh mất, mình tự đánh mất hay chỉ là tầm xuân rơi rụng ? S, nhỉ ?

... Photobucket

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2008

Mấy hôm rày

Trần ai qua nơi bến lụy,

lời ru thầm thảng thốt mị lòng đau...

Hai câu này trong một bài thơ cũ, đã làm từ lâu lắm, lúc vọng tình, cứ làm mình nhớ mãi. Lúc viết bài thơ này, lòng đau, đau ghê lắm, nhưng bây giờ thì mới tin rằng thời gian sẽ là phương thuốc chữa lành mọi vết thương của tâm hồn.

Và, đọc lại, thấy man mác một trời thương, thương mình, thương đời...

.

Photobucket

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2008

Lời vạn kiếp

Giấc mơ còn ấp ủ vạt rừng thưa... ngan ngát mà không buồn đâu, buồn để làm gì ? Khi 1 kiếp người mê mãi đi tìm, mê vọng , ảo ảnh ???... Còn gì không ? Hay là , mình cứ giữ cho mình những ký ức, những ước mơ không nắm bắt được vì hụt hẩng với người đi qua, đi qua đời mình. Để nuôi thêm những ước mơ, và, đừng, tôi ơi, đừng tuyệt vọng.

.

Photobucket

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2008

Cánh buồm mưa trắng

Lại một ngày nóng, quá nóng... Trong truyện "Cánh buồm đỏ thắm", nàng Axon biết tin tưởng , biết hy vọng và biết đợi chờ, chờ đến 1 ngày cánh buồm đỏ thắm xuất hiện. Đẹp như cổ tích, mình đọc câu truyện này gần 30 năm rồi mà vẫn nhớ đến từn chi tiết của nó.

Có thể nói, trong kho tàng văn học nuớc Nga Xô viết cũ, mình mê nhất truyện ngắn của PauxtốpKi và câu truyện này. Những câu truyện như những vần thơ... Cánh buồm đỏ thắm - Lẳng quả thông - Âm nhạc Verdi... Đẹp mà thấm đẫm tình người, nhân văn.

Vẫn biết rằng đó là những hư cấu của văn chương, nhưng cuộc đời vẫn cần có những hư cấu ấy, để con người biết mộng mơ, biết tựa vào nó để vượt qua nghịch cảnh ngặt nghèo. Mà, đời thật thì có quá nhiều đắng cay, lắm khi không biết là cuộc đời trần trụi và tàn nhẫn đến như thế.

Thế là, mình viết...

Photobucket

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2008

Đường mưa

Nghe thông tin là trước ngày 19/4, yahoo sẽ thay đổi 1 hình thức Blog khác, dù sao, dạng Blog này vẫn là nơi bắt đầu của nhiều mối quan hệ trên net mới của mình. 1 thoáng buồn và tiếc, nhưng phải chấp nhận thôi, vì cuộc sống là 1 sự phát triển vận động không ngừng.

Nóng quá, oi ả, bức bối, nhưng cái nóng Saigòn vẫn có chút ẩm và không hanh khô, ồng ộc như cái nóng phương bắc. Mình đã có 2 mùa hè ở Hà nội, sợ vô cùng cái nóng phương bắc.

Mưa tới đi nào, để những con đường tắm mát và mình cũng không quay cuồng đầu óc vì nóng .

...

Photobucket

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2008

Trắng

Nhớ có lần đọc ở đâu đó, rằng trong đời người nên có dịp để đối mặt với cái chết. Để soi rọi lại chính mình. Để ngẫm nghĩ và để xem mình đã làm gì hối tiếc và ân hận hay không ?

Đọc mà rùng mình, ấn tượng mãi không phai. Có cần thiết phải như thế không nhỉ ? Vì, cái lằn ranh giữa sống và chết rất mỏng manh. Đêm giao thừa năm ấy, mình chào mẹ để vào cơ quan trực, mẹ mỉm cười và nắm tay mình 1 hồi lâu, khi dắt xe ra cửa, chợt quay lại thì thấy mẹ vẫn còn nhìn theo đau đáu theo mình và nụ cười nhẹ vẫn nở trên môi. Hai tiếng sau, tiếng chuông điệ thoại với giọng thảng thốt của đứa cháu báo tin Bà nội đang hấp hối.... Mất mát này đau mãi đến bậy giờ khôn nguôi.

Mấy năm trước, cũng 1 lần nhập viện để mổ, tỉnh dậy trong phòng hồi sức, tay chân bất động vì thuốc tê vẫn còn, bốn bề là 1 màu trắng toát, nuớc mắt chợt trào ra. Nhưng không có 1 chút nào là của sự sợ hãi, chỉ cảm thấy trống vắng đến vô cùng, rỗng vô tận, thăm thẳm, và thấy kiếp người sao nhỏ nhoi đến là vậy...

. Photobucket
LÊN ĐẦU TRANG