Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2008

Cảm tác vầng trăng

Đêm nay, trăng vẫn còn tròn vành vạnh.

Ở Sài Gòn, vây quanh là cao ốc, trăng bớt lạnh nhưng trăng khuất và bị bao vây, đóng khung chỉ còn một rẻo. Nhớ trăng, rất khó để ngắm nhìn. Tìm trăng, để soi lòng, lòng càng nặng thêm, vì trăng gần như là bị nhốt trong bầu trời hẹp của thành phố.

Trăng vẫn là trăng mà thôi. Những đứa bé thành phố đáng thương vì ở chỗ khó mà ngẩng đầu để tìm trăng cho được. Tôi có nhóc cháu, những hôm trời nóng, bồng cháu lên lầu cho mát, thằng bé cứ ư a ngẩng đầu khi phát hiện ra trăng, và nhớ, hỏi, trăng đâu ? là nhóc ngóc đầu tìm trăng trên bầu trời, rồi lắc đầu khi trăng bị che khuất bởi những toà cao ốc.

Hồi đó, tôi có một tuổi thơ ngập tràn với trăng trong những chuyến đi cắm trại của hướng đạo sinh, đêm đốt lửa, ánh lửa bập bùng vẫn không át nổi vầng trăng lồng lộng trên bầu trời huyền hoặc. Lửa tàn, tiếng tí tách của than hồng vẫn còn đượm, vùi khoai lang , trải bạt và trùm mền nằm ngắm trăng thú vị vô cùng, đời đơn giản mà thi vị, một tuổi thơ trong trẻo vẫn là kỷ niệm không thể nào quên. Có lần, cắm trại đốt lửa gần tịnh xá Ngọc Bích, một bên là đồi cao, một bên là biển xanh, bãi dứa rào rạt sóng, Vũng Tàu trong mắt tôi lúc ấy đẹp làm sao ! cả một bầu trời rợp sao và trăng, gió ào ào thổi, sóng biển rì rào, ánh lửa lung linh, có gì đẹp hơn thế ?

Đêm nay, lòng nặng nề quá, chợt nhớ trăng, muốn tìm gặp ở trăng một chút thanh thản. Trận mưa lớn chiều tối này đã rửa sạch bụi bặm ô nhiễm của thành phố, tôi rót tách trà, đối ẩm cùng trăng. Thiên nhiên không bao giờ đối xử tàn tệ với mình như con người, bà mẹ thiên nhiên luôn bao dung chở che chúng ta, có chăng là chúng ta đối xử tàn tệ với nhau chưa đủ, chúng ta còn tàn tệ cả với thiên nhiên, và những giông bảo, lũ lụt chính là thiên tai mà thiên nhiên hồi đáp lại cho con người.

Tối hôm qua, 1 người quen mess cho tôi tin nhắn vào 1 blog mà bạn ấy là friendlist. Cái Entry và những comment tôi đọc trong đó mà phẩn nộ, một nhà báo có học thức và địa vị mà ấu trĩ thế sao ? Cả thế giới bây giờ đâu còn xếp đồng tính vào loại bệnh nữa. Nguời đồng tính cũng là con người, cũng biết yêu thương, cũng biết cống hiến và xây dựng cuộc đời của chính họ cho cộng đồng bằng tất cả khả năng và trí lực của họ, sao lại có những kiểu ăn nói kỳ thị gớm ghiếc như thế nhỉ ? ngừơi với ngừơi đâu phải là chó sói, khi viết entry và comment như thế, học có học thức không hay chính họ đã tự rơi vào 1 thứ dung tục tầm thường rẻ tiền ?

Mà đâu phải như thế, anh chàng này đã từng làm quen với tôi trên net trước đây, khi anh ta chưa có tiếng tăm gì trong báo giới, gặp lần đầu tiên ở quán cafe cũng chính anh ta đưa ra lời đề nghị sỗ sàng là cùng đi thoả mãn ở hotel, tôi từ chối và cắt đứt liên lạc. Và bây giờ, bằng entry của mình, bằng cái Blog của mình, anh ta tự vẽ lên 1 câu chuyện thời trẻ xấu xí nhưng vẫn bị rù quến bởi 3 người đồng tính, thậm chí anh ta còn đưa lên cả tên thật và nơi làm việc nữa. Tôi không tin, và tôi sốc vì sự trơ trẻn của anh ta, vì sự a dua của cái đám friendlist anh ta như là "CHÓ HÙA", cừơi cợt , nói bóng gió, nói đùa mặn trơ trẻn... Có lẻ, anh ta đang tự chối bỏ và che giấu chính bản thân mình, anh ta sợ đồng nghiệp phát hiện, anh ta sợ, sợ nhiều thứ... Mà tại sao lại sợ cơ chứ ? nếu anh ta sống đàng hoàng, nghiêm túc , đứng đắn thì có gì đáng trách không nếu anh ta là nguời đồng tính? Hay anh ta đã sống lang chạ, thác loạn nên bây giờ anh ta sợ bị phát hiện và dùng entry của mình như là 1 lời thanh minh ? hèn, như thế là hèn , là 1 con thú ăn thịt đồng loại của mình.

Mà thôi, mỗi người có cách giải quyết cuộc đời của mình, tôi chỉ nặng lòng vì cái cảnh con thú ăn thịt đồng loại của mình và 1 bầy kên kên bu vào rỉa ăn theo rỉa xác. Trong mắt tôi, trứơc đây tôi từ chối vào hotel với anh ta nhưng tôi không đánh giá anh ta vì tôi hiểu cũng chỉ là 1 phút bản năng, có thể thông cảm được. Nhưng bậy giờ thì thực sự tôi khinh rẻ anh ta, và tôi nặng lòng vì người đồng tính mà còn đối xử với người đồng tính như thế, thì biết bao giờ xã hội mới có cái nhìn thoàng đạt hơn nhỉ ?

Và, tôi tìm về với trăng đêm nay, cho nhẹ lòng...

Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG