Giới thiệu về tôi
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009
Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009
Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009
Đòi đoạn tình thơ
Đã lâu rồi, mình không còn làm thơ nữa !
Dễ cũng gần 7 năm rồi, thời gian trôi mau đến thế sao ?
Ngày xưa, năm học lớp đệ ngũ, Thầy Việt Văn lúc ấy rất già, già hơn cả mẹ của mình. Thầy rất thương và quý mình, gọi mình là “con”, Thầy luôn khuyến khích mình sáng tác vì các bài luận của mình Thầy bảo con rất có năng khiếu. Một hôm, bất chợt trong giờ của Thầy, mình nộp nhầm quyển tập thơ thay vì tập làm luận văn. Cả mình và Thầy đều không biết, mình thì cứ tiếc đứt ruột vì nghĩ rằng quyển tập này bị đánh mất rồi !. Mãi đến 3 ngày sau, cuối giờ học của Thầy cũng là giờ cuối cùng của ngày, Thầy dặn, lát nữa con ở lại Thầy muốn nói chuyện với con.
Cuối giờ, khi các bạn đã ra về gần hết, Thầy bước xuống bàn vì mình vẫn ngồi chờ xem Thầy dặn điều gì. Thầy trao lại cho mình quyển tập, nói rằng, Thầy đã đọc hết, có phải là thơ do con sáng tác ? - Dạ - Con làm thơ hay lắm, nhưng ở tuổi của con, con làm thơ buồn đến lạnh ngừơi, không nên con à. Con phải hứa với Thầy 1 điều - Điều chi hả Thầy ? – Con không được làm thơ nữa, vì thơ chính là nguời, thơ của con buồn quá, nó sẽ vận vào chính cuộc đời của con, dài lâu đến sau này và có thể con chưa hiểu điều Thầy nói, nhưng nó sẽ vận vào chính cuộc đời của con, hứa với Thầy con nhé ?
Mình hứa, nhưng vẫn lén làm thơ và gửi báo, vì thời ấy, thơ đăng ở Tuổi Ngọc, Tuổi Hoa có nhuận bút cũng kha khá, có thể bao bạn bè vài chầu được…
Mãi đến sau năm 75, cơm áo gạo tiền cuốn mình theo với bao vật vả mưu sinh của thời đói kém bao cấp đó… Và mình không còn , hay chính xác hơn là không làm thơ nổi nữa !
Rồi, khi chập vào tình yêu, mà tình yêu của mình thì ghê gớm lắm, sống và chết cho tình yêu, đốt mình để yêu và được yêu… thì , thơ mới quay lại với mình, mà quay lại như là an ủi, vỗ về và giúp mình trút lòng ra, khi, tình quay lưng với mình, vì, nguời ta có hoàn cảnh riêng , vì, nguời ta muốn có mình và nguời ta vẫn chạy theo những ảo ảnh khác, thì, thà là bỏ để mà sống tiếp, còn hơn là yêu mà đau đớn khổ sở, chẳng có ích gì. Thà là đau 1 lần, rồi vết thương sẽ tự lành. Mà có lành không nhỉ ? Khi trong 1 lúc nào đấy, những ký ức cứ ùa về, xé nát cả ruột gan trong những đêm về sáng….
Mình gọi đó là – Thú đau thương - Hạnh phúc 1 mình trong nhẫn nhục thương đau !
Cố mà quên, kẻo không quên nỗi thì cả 1 chặng đường dài của kiếp ngừơi còn đi tới sẽ trĩu nặng vô cùng. Cố mà quên những vần thơ yêu, những bài thơ đau khổ, những bài thơ viết cho mình hay viết cho ai ?
Duy , đoạn thơ này mà tứ của nó cứ luôn ám theo mình, không thể nào quên, mà thỉnh thoảng, khi thì 1 tuần, khi thì nữa tháng, nó lại bật ra đau đáu trong mỗi buổi sáng, trên con đường đi làm :
“ Giao mùa một chút nắng vàng hoe
buổi sáng tôi đi lạnh se lòng
ngoảnh lại hoàng hoa vàng ký ức
còn nghe nằng nặng tiếng tình mong…”
Và cứ thế, buộc mình, không làm thơ nữa, cho dù tứ thơ cứ réo rắt nảy ra thường xuyên, nhảy múa trong đầu mình.
Và cứ thế, bảy năm rồi, không khóc cùng thơ !
Một vài bài thơ của hơn 12 năm cũ
Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009
Khi trym show hàng hoành tráng mê li
một con trym hết sức sếch xi, hết sức gợi tình và điêu luyện ...... ( Úi, lâu lâu nói chiện Kamasutra cho zui, hehehe)
Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009
Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009
Bông hồng cài áo
Có nguời bạn nói với Walk, Phật tại tâm - không sai, Yêu Mẹ để trong lòng, không sai... Nhưng nếu biết đâu trong phút giây nào đó khi cái ÁC chiếm lĩnh mình và cái THIỆN bị đẩy lui, có phải lúc đó ta đã trở thành ác quỷ ? Có phải lúc đó ta căm ghét Cha Mẹ như là kẻ thù ?
Nói như thế có vẻ cực đoan, nhưng Walk luôn đánh giá 1 con nguời, trước hết qua hành xử và bày tỏ lòng hiếu thảo của nguời đó với bậc sinh thành dưỡng dục ra mình...
Quê hương mỗi nguời chỉ một
như là chỉ một Mẹ thôi
Quê hương mà ai không nhớ
Sẽ không lớn nỗi thành người
(Đỗ Trung Quân)
.
Nếu quý mình, bạn hãy góp cùng mình lời cầu nguyện, cho Mẹ của Walk an nghĩ siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng, và, hãy cài lên áo của Walk 1 hoa hồng trắng, Mẹ vẫn luôn ở trong tim của Walk, vẫn làm Walk rưng rưng khi nhớ về, vẫn làm Walk chạnh lòng và ghen tị với bạn , khi bạn vẫn còn Mẹ trên đời.